‘Xin hãy khoan hồng cho chúng tôi’!

Thiệt tình chúng tôi chỉ muốn vào ở đậu, khi nào người ta đòi thì mình ra chứ không khi nào nghĩ lại bị bắt tội. Bữa rồi công an lại gọi lên lấy lời khai điều tra tội mới, không biết khi nào mới thoát khỏi cảnh này”.

Vợ ông - bà Lê Thị Hạnh nước mắt lưng tròng, ôm vai chồng không nói thành lời. Sau hơn hai tháng bị bắt tạm giam, sức khỏe của bà giờ yếu hẳn, không còn sức để đi hàng chục cây số mỗi ngày bán vé số như trước nữa.

Ngày bị khởi tố, hai vợ chồng sợ quá, vội dọn ra khỏi căn nhà ấy, giờ mỗi lần đi qua còn không dám nhìn vào. Giờ thì căn lều tạm của họ cũng đã te tua nên họ phải đến tá túc ở nhà một người chị bên vợ.

Gần một năm qua, hai vợ chồng ai cũng hốc hác vì lo lắng. Ông Đùa kể, hồi xưa lúc sức khỏe tốt thì ông đi làm lò gạch mướn vì công cao hơn. Nhưng 10 năm nay, ông bị gai cột sống nên vợ chồng mới chuyển qua bán vé số dạo. Buổi sáng, họ lấy 150 tờ vé số rồi chia đôi vé số ra đi bán. Mỗi người một ngày kiếm được khoảng 50.000 đồng. Thời gian nào đuối quá không đi bán nổi thì vợ chồng chở nhau đi hái ớt thuê, mỗi ký được trả công 3.000 đồng. Bà Hạnh kể: “Hái ớt thuê ít vất vả hơn nhưng tính ra mỗi ngày một người chỉ nhận được tiền công 35.000 đồng thôi chú ạ”.

Biết chúng tôi về tìm hiểu, 5 giờ sáng họ đã lục đục rời nhà đi gần chục cây số lên TP Tây Ninh chờ sẵn ở bến xe để dẫn đường cho chúng tôi đến “hiện trường vụ án”. Đó là một ngôi nhà cấp bốn còn nguyên gạch thô xây từ năm 2006 với chi phí khoảng 50 triệu đồng. Theo ông Đùa, lúc cơ quan thi hành án bán đấu giá cả nhà, đất mới được 59 triệu đồng, ông bà tiếc đứt ruột mà không dám kêu.

“Nếu biết làm vậy sẽ bị tù tội thì không bao giờ tụi tui dám làm. Tuy không biết mặt chủ nhà nhưng từ đáy lòng, tui rất mong muốn chủ nhà thông cảm và tha thứ cho. Mong cơ quan pháp luật khoan hồng cho tụi tui thoát khỏi tù tội” - ông Đùa rưng rưng.

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm