“Cám ơn đã dành thời gian cho tôi”

Thực ra, Jack đã đi khắp đất nước trong hành trình rượt đuổi giấc mơ của mình. Cuộc sống xô bồ khiến Jack hầu như không có thời gian cho hoài niệm và cho gia đình. Anh làm việc vì tương lai của mình và không gì có thể ngăn cản được anh.

Tiếng mẹ nói trong điện thoại, “Ông Belser vừa qua đời đêm qua. Tang lễ được tổ chức vào Thứ Tư.”

Ký ức vụt qua trong Jack như một thước phim, anh ngồi yên lặng và nhớ lại những ngày thơ ấu.

“Jack, con có nghe mẹ nói không?”

“À, vâng, con xin lỗi mẹ. Lâu rồi con không còn nghĩ tới ông cụ nữa. Con xin lỗi, nhưng con cứ nghĩ là ông cụ đã qua đời từ lâu rồi”.

Mẹ Jack kể: “Vậy mà ông ấy chẳng bao giờ quên con. Lần nào mẹ gặp ông ấy cũng hỏi thăm về con đấy. Ông ấy hay nhớ lại những ngày con đứng bên kia hàng rào...

“Con thích ngôi nhà cũ mà ông ấy ở”

“Con biết không Jack, ông Belser đã xuất hiện và trở thành người dạy dỗ con khi ba qua đời”

“Ông ấy đã dạy con nghề mộc.” Jack nói, “Nếu không có ông, con sẽ không theo nghiệp này. Con cũng được ông dạy những điều mà ông cho là quan trọng… Mẹ, con sẽ đến dự lễ tang”.

Vẫn tất bật như mọi ngày, Jack bắt chuyến bay sớm nhất trở về. Đó là một tang lễ nhỏ, đơn sơ. Ông Belser không có con, hầu hết các anh chị em họ cũng đều đã qua đời.

Vào đêm trước khi trở lại với công việc, Jack và mẹ ghé qua thăm lại ngôi nhà cũ ấy một lần nữa.

Jack đứng trên bậc cửa một hồi, cảm giác như thể mình đang bước vào một thế giới khác, vượt qua không quan và thời gian.

Ngôi nhà vẫn y nguyên như trong trí nhớ của Jack. Mỗi bức tranh, mỗi đồ vật… Bỗng dưng Jack đứng sững lại.

“Sao vậy Jack?”, mẹ hỏi.

“Chiếc hộp đã biến mất”.

“Hộp nào?”.

“Có một chiếc hộp vàng nhỏ trên bàn. Chiếc hộp ấy bị khóa, trước đây đã rất nhiều lần con hỏi ông ấy có gì bên trong. Ông ấy chỉ trả lời rằng “Đó là thứ ông quý trọng nhất”.

Nó đã biến mất. Mọi thứ trong ngôi nhà vẫn y nguyên ngoại trừ chiếc hộp. Có lẽ ai đó trong nhà Belser đã đem nó đi.

“Từ giờ con sẽ không bao giờ biết được bên trong hộp là gì. Có lẽ con nên đi ngủ thôi. Mai con phải bay chuyến sớm để về nhà”.

Hai tuần trôi qua kể từ cái chết của ông Belser. Một hôm khi đi làm về Jack thấy có giấy nhắn trong hòm thư, viết: “Yêu cầu ký nhận gói hàng. Chúng tôi đến không thấy ai ở nhà. Hãy đến bưu điện trong vòng ba ngày tới”

Sớm hôm sau, Jack đến nhận gói hàng. Đó là một bưu kiện nhỏ cũ kỹ, chữ viết tay khó đọc, nhưng địa chỉ gửi trả làm Jack chú ý: “Ông Harold Belser...”

Jack đem chiếc hộp lên ô tô và mở ra xem. Bên trong chính là chiếc hộp bằng vàng và một bưu thư. Tay Jack run run khi đọc những dòng chữ.

“Khi tôi qua đời, hãy gửi chiếc hộp này và những thứ có bên trong cho Jack Bennett. Đó là thứ quý giá nhất trong đời tôi”.

Có một chiếc chìa khóa nhỏ dính trên bức thư. Tim Jack đập nhanh và mắt ướt lệ, anh cẩn thận mở khóa, thấy bên trong có một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng rất đẹp. Lướt những ngón tay trên chiếc vỏ bóng đẹp, Jack mở nắp đồng hồ. Trong đó khắc dòng chữ:

“Jack, Cảm ơn cậu đã dành thời gian cho tôi! - Harold Belser.”

“Điều ông ấy quý trọng nhất là … thời gian của mình” - Jack cầm chiếc đồng hồ một lúc. Rồi anh gọi đến văn phòng để hủy các cuộc hẹn trong hai ngày tới.

“Tại sao?”, Janet, trợ lý của Jack thắc mắc.

“Tôi cần dành thời gian cho con trai tôi” Anh nói. “À này, Janet. Cảm ơn cô đã dành thời gian cho tôi”.

Theo Đặng Thục ( DT/INP)

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm