Luôn có Ba đợi tôi trở về...

Lời nói của Mẹ qua điện thoại nhiều lần trước đó cứ văng vẳng bên tai: “Khi nào thì bé về nhà thăm ba mẹ vài ngày nhỉ? Ba trông lắm, cứ nhắc hoài chuyện ăn uống của bé, hôm nào cũng nhắc nhớ gọi điện dặn dò...”.

Vậy là, sau nhiều lần chần chừ, tôi quyết định ghé nhà sau chuyến công tác ngắn ngày... Trước khi lên xe, tôi gọi điện báo với Ba, và hỏi: “Chiều nay con về nhà. Ba có bận gì không, Ba ra chở con được không?”.

Tôi cảm nhận rõ qua đường dây điện thoại sự bất ngờ và mừng rỡ của Ba qua lời đáp: “Được chứ sao không. Con xuống ở đâu? Mấy giờ tới? Từ đâu về đó?...”.

Tôi nói cho Ba nghe chuyến công tác ngắn ngày của mình, đã lên xe và đang trên đường về, tầm 16 giờ đến nơi và sẽ gọi điện trước để báo. Ngắt điện thoại, tôi lại tiếp tục nghe một vài bản nhạc, đọc xong gần một nửa cuốn sách trên đường đi.

Hai tiếng sau, Ba gọi điện cho tôi báo rằng đã đến điểm hẹn, đang đứng chờ sẵn rồi. Tôi nhìn đồng hồ và nhìn đoạn đường còn hơn hai tiếng nữa mới đến nơi, trả lời Ba: “Còn đến hơn hai tiếng nữa, Ba đi chi sớm vậy. Con đã bảo chừng nào tới sẽ gọi trước cho ba rồi mà”. Giọng từ tốn, Ba chỉ đáp rằng: “Ba chờ được mà!”.

Từ sau cuộc gọi đó, tôi tắt nhạc, gấp sách lại và bắt đầu đếm từng chặng đường mà xe chạy qua. Lòng nôn nao, vì sợ Ba đứng giữa trời nắng, biết đâu cơn mưa bất chợt ập đến... Tôi vốn là đứa giỏi kiên nhẫn để chờ đợi (chắc có lẽ nhờ năm dài tháng rộng mà tôi cảm nhận rõ hơn điều này...) , nhưng ở khoảnh khắc đó, hai tiếng đồng hồ trở nên quá dài. Tôi không ngừng hỏi bác tài rằng bao lâu nữa thì sẽ đến... Bác tài nhìn tôi, rồi nhìn ra dòng xe đang nối đuôi nhau bò chậm rì trên đường, ôi thôi... Kẹt xe nữa rồi...

Chiếc xe cứ nhích được một tí rồi lại đứng ngắc khiến tôi như muốn nhảy xuống xe đi bộ, có khi còn nhanh hơn. Xe đến nơi sau một tiếng đồng hồ khiến tôi như ngồi trên đống lửa. Ở ngã ba đường, Ba đứng đó, người nhỏ thó trong chiếc áo gió màu xám. Và, vẫn ánh mắt đó, rảo quanh tìm kiếm tôi giữa dòng xe cộ tấp nập, mái tóc đã bạc trắng đi rất nhiều.

Tôi không đến chỗ Ba ngay mà dừng lại 15 phút chỉ để nhìn Ba từ xa... Đã quá lâu rồi, Ba mới lại đứng đón tôi như vậy sau cái ngày tôi bước vào Đại học. Suốt những năm học cấp hai, Ba đón tôi ngày hai buổi sau khi tan trường... Lên cấp ba, tôi đạp xe đi học, nhưng tới giờ học thêm, hoặc hôm nào mệt quá thì Ba lại cọc cạch nhắc chiếc xe số đã quá cũ chở tôi đi... Chặng đường dài thuở còn đi học, Ba luôn là người bạn đồng hành, che chắn nắng mưa cho đưa con gái nhỏ thó ngồi sau.

Những ngày rong chơi trên con đường mà mình đã chọn lựa, cứ hễ bắt gặp ở đâu đó hình ảnh mộc mạc giữa cha và con gái như vậy tôi lại muốn chạy về bên Ba... Trong ảnh là hai cha con anh Việt-Su, tôi vô tình chụp được trong một chuyến công tác gần đây. Hai cha con anh Việt dành 10 ngày cùng nhau để làm tình nguyện viên cho một hoạt động bảo tồn loài rùa. ẢNH: THANH TUYỀN.

Kỉ niệm của Ba với tôi thì nhiều vô kể. Cái thời mà tôi còn nhỏ xíu, chạy lon ton khắp nhà hỏi Mẹ khi nào Ba đi làm về vì tò mò không biết hôm nay Ba mang quà gì về cho tôi. Đó sẽ là một chùm vải, trái to oành mà tôi chẳng cho Mẹ ăn vì bảo là quà Ba mua riêng cho tôi; sẽ là một hộp sữa bột hay là cái bánh kem... Suốt những năm tham gia lớp bồi dưỡng học sinh giỏi ở trường, tôi luôn có Ba chỉ dạy, cùng ngồi giải từng bài toán với cách giải không giống ai mà đáp số thì luôn luôn đúng. Cứ mỗi lần thầy giao bài về nhà, tôi cứ khoái chí cười, nghĩ: “Mình có ba mà, chẳng việc gì phải lo. Về ngồi với ba một buổi chiều là ra ngay đáp số chứ gì”.  

Là những lần Ba chở tôi rảo quanh khu chợ ở thị xã để tìm cho được một tô hoành thánh thật ngon để bồi dưỡng cho tôi sau những giờ học căng thẳng suốt những ngày ôn thi Đại học. Trên đường đi, Ba sẽ hỏi thêm rằng tôi có muốn ăn bánh mì trứng bắc thảo hay uống sinh tố không. Con bé như tôi hồi đó lại tíu tít hỏi Ba cái trứng bắc thảo là như thế nào, sao không ăn trứng như bình thường nhà mình hay ăn mà lại ăn cái trứng này làm chi, mấy món đó đắt tiền hay không... Lúc nào Ba cũng chỉ cười hiền: “Bé ăn ngon miệng là được rồi”.

Năm tháng cứ trôi đi như thế, lần cuối cùng Ba cùng tôi đến trường là một ngày của sáu năm về trước. Ngày đầu tiên tôi ngồi ở giảng đường Đại học, Ba không còn chở tôi sau lưng bằng chiếc xe máy như những năm trước đó nữa. Thay vào đó, tôi đạp chiếc xe đạp nặng trịch (hồi đó đóng tiền học phí xong thì vét sạch túi chỉ còn đúng 300 nghìn để mua lại chiếc xe đạp cũ và tiền để Ba tôi đi xe đò về), còn Ba thì mượn chiếc xe máy của dì kèm tôi đi suốt một đoạn đường từ ngã tư Thủ Đức, chạy ra hướng xa lộ Hà Nội đến trường. Tôi đạp xe đi trước, Ba cứ chạy xe theo sau để tôi quen đường ở đây. Qua mấy cái dốc, Ba cứ chạy kế bên hỏi tôi có mệt lắm không, còn động viên cố gắng lên sắp tới trường rồi. Cứ như vậy, tôi cũng đạp xe đến được trường, mồ hôi thì như tắm mà vẫn cười tươi bảo Ba quay xe về để còn kịp chuyến xe đò về nhà... Ba không chịu, còn đưa tôi vào đến cửa lớp rồi mới quay đi...

Từ đó đến nay, dù không còn đưa đón tôi nữa, nhưng cứ mỗi lần về nhà, Ba vẫn đứng đó xách phụ tôi chiếc balo để đón xe đò lên phố. Hay mỗi lần tôi đi xe máy về nhà, Ba lại lục đục đi kiểm tra chiếc xe rồi rửa cho sạch... Lúc đi thì ít dặn dò, nhưng tôi biết Ba lo lắng cho tôi nhiều thứ.

Tôi thì luôn nghĩ tính cách mình khác Ba nhiều lắm, nhiều lúc tôi với ba tranh cãi vài chuyện, Ba thì bảo tôi bướng, tôi lại bảo Ba cứ không chịu nghe người khác nói. Những lúc như vậy, nhỏ em tôi ngồi nghe xong, chống cằm bảo: “Hai cha con tính cách giống nhau y chang nhau. Ba cũng bướng mà con gái cũng lì”...

Tôi vẫn luôn giữ niềm tin rằng, luôn có người Cha kiên nhẫn đợi  chờ cô con gái của mình trở về dẫu cho cô bé đó sau này đã trưởng thành và đi khắp mọi nơi. Bờ vai của Cha là sẽ nâng đỡ bước chân của con mình trên mọi chặng đường... ẢNH: THANH TUYỀN.

“Con gái là tình nhân kiếp trước của cha”, tôi nghe nhiều người nói vậy đó. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi luôn nghĩ giữa cha và con gái, tình cảm đó vượt lên mọi điều thiêng liêng. Tình nhân thì cũng sẽ đến lúc rời bỏ nhau mà đi, còn Ba thì luôn đứng đó, chờ và tìm tôi giữa mưa nắng cuộc đời... Dẫu cho tôi có nông nỗi, đôi lúc hời hợt hay xấu xí đi nữa thì tôi vẫn tin có Ba luôn đợi tôi trở về...

Hôm nay là Ngày của Cha, Ba tôi sẽ không biết đến ngày này đâu... Khi không phải là đứa con gái giỏi bày tỏ tình cảm, thì dù ở phương trời nào tôi vẫn sẽ nguyện cầu mỗi ngày để Ba luôn được an vui và hạnh phúc.

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm