khoảng rừng nhỏ nhoi trong thành phố ồn ào lẻ loi
giữa con đường thênh thang
gió ào ào lốc rơi lá vàng
trưa im nắng như miền quê của mẹ.
nghe tiếng chim sâu thả tiếng hót lạc loài
rơi trên cành điệp non
em lạc giọng giữa phố phường
điệu ca dao ngày xưa mẹ hát
vòm cây xanh không đủ che bóng mát
trong thành phố rực rỡ cao sang
tỏa một màu dịu dàng vào mắt
gió cào rối tóc
cây xoay tròn điệu luân vũ
qua dòng sông mây trắng bềnh bồng
em ngẩn ngơ giữa phố bình yên
….
nhớ anh ngập lòng.
ngày xưa
trên phố buổi trưa
má em hồng thêm khi anh nghe hát
“Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Ðông...”
khoảng rừng nhỏ nhoi hóa sa mạc mênh mông
khi bây giờ
từng buổi trưa
em và chim sâu
cùng thả rơi tiếng hót…
P.N.THƯỜNG ÐOAN
Tình yêu gởi lại
Em mãi mãi đi về phương Nam
Gửi tất cả tình yêu của em ở hoài phương Bắc
Gửi lại đây cái cầm tay rất chặt
Cái nhìn nhau trong ngây ngất tình đầu.
Anh có về phương Nam cùng em
Một lần nữa để chúng mình thắp lại
Ngọn đèn dầu không phải nến lung linh
Cho tình yêu em âm thầm sáng mãi.
Ở trong em con sóng tình lầm lũi
Cứ xô nhau đi về phía bến bờ
Bỏ tất cả sau lưng mặt biển xanh mơ
Chiều trở gió cho triều dâng lên đấy.
Xô về anh, xô về anh hoài vậy
Mặc cho bến bờ cứ hờ hững mong manh
Tan vào anh, tan vào anh rất nhẹ
Hoa sóng tình trắng lắm phải không anh?
LY TRẦN
Nghiêng
Người gởi nỗi nhớ dài nghiêng từng con dốc
Ta mang hoàng hôn về phủ kín câu thơ
Con dốc xưa vẫn nghiêng nghiêng đợi chờ
Sao chẳng thấy đôi bàn chân ngà ngọc?
Con dốc nghiêng, hình như con dốc khóc
Nước mắt lăn, lăn ngược suốt chiều dài
Ðồi núi chập chùng che khuất bóng dáng ai
Ta đứng lặng giữa muôn trùng xa cách…
Con dốc nghiêng theo đôi chân lữ khách
Bước độc hành lặng lẽ nỗi niềm riêng
Cuối đồi xa ta trút bỏ ưu phiền
Trên đỉnh dốc có gì vui không nhỉ?
Lưng chừng dốc, mệt rồi ta ngồi nghỉ
Gió vi vu, dốc hát khúc nhạc đời
Lòng ta nghiêng theo con dốc chơi vơi
Người đợi nhé, sẽ có ngày hội ngộ...
TÙNG QUÂN
Tình ơi...
Tặng ai đang ghen xí xí...
Không cần ghen với cô gái ấy đâu em
Mối tình đầu ai mà chẳng có
Người yêu cũ của anh cũng bé nhỏ
Như em nên anh thương...
Giờ thì hết rồi, tụi anh chẳng chung một đường
Tình yêu cho đi không thể nào vớt lại
Ngày cũ có trăm điều ngang trái
Em có đủ bao dung xoa dịu tháng năm dài?
Ðừng căn vặn hỏi han người con gái ấy là ai
Cô ấy cũng mang khổ đau và bất hạnh đàn bà trong lồng ngực
Cũng mênh mông như con sóng bạc lòng ra thức
Khao khát ôm bờ nên vỡ nát cả trùng khơi
Ðừng đi tìm nguyên do tình chia ly em ơi
Duyên phận đưa cô ấy đến bên anh mà rồi tan vỡ
Chắc lẽ muốn son sắt còn phải mắc nợ
Anh và cô ấy cạn nợ lâu rồi
Giờ đời này anh chỉ có mỗi em thôi
Yêu và nắm tay đi hết chiều dài số phận
Chân trời rất xa, bình yên là đích đến
Anh thương em để vùi lấp đau đớn u buồn
Hứa với anh sẽ dựa lên vai khi nhoẻn cười và cả lúc lệ tuôn
Ðừng bỏ đi như người đến trước
Bởi gặp được em là ân phước
Ðời ban riêng anh
Cảm ơn tình yêu đã cho anh biết thế nào là chân thành
Thế nào là hờn ghen khi quá cuồng si và bao dung khi thương nhớ
Cảm ơn đã đủ duyên và đủ nợ
Cùng anh chia sớt đắng cay
Cô gái hôm qua đã đi để anh được ôm em chặt vầy
Nên xá gì phải ghen với điều quá cũ
Hãy vì anh mà êm đềm ngủ
Giấc mơ anh chỉ có mỗi em cười
Riêng bây giờ anh chỉ có em thôi
Tình ạ
Phạm Thiên Ý