Suýt nữa thì... cục súc, nude, chửi...
- Tại sao chị lại từ chối một cơ hội để làm mới hình ảnh - điều mà diễn viên nào cũng mong muốn? Chị e rằng đó không phải là sở trường của chị sao?
- Lời mời khiến mình rất phân vân. Vì một mặt, mình không muốn bỏ dở việc học, một mặt không muốn bỏ qua một kịch bản hay như "Cánh đồng bất tận". Tuy nhiên, lý do khiến mình không mãnh liệt quyết định đó là vì... đạo diễn. Thay vì có một cuộc gặp mặt chính thức với đạo diễn, mình chỉ nhận được lời mời từ trợ lý và nhà sản xuất... Chính điều đó đã không thuyết phục được mình.
- Nếu giả sử vai diễn đó ở lại, chị nghĩ cơ hội của chị là gì?
"Có nhiều cách tỏa sáng. Mình không quan tâm đến đẳng cấp mà phần nhiều do truyền thông tạo ra. Thực lực diễn xuất mới là thứ cần để mắt" |
- Và điều đó thách thức chị?
- Khán giả thường quan niệm: Vai phản diện khó diễn hơn, trong khi nhiều người làm nghề lại nói rằng: Chính những vai êm đềm chính diện mới là khó tìm đất diễn. Chị thấy sao?
- Vai phải diện, vai hài, vai lẳng nó cho diễn viên cơ hội khác biệt nên người ta dễ nhìn thấy thôi!
- Trong "Chơi vơi" chẳng hạn: Linh Đan rất ít nói nhưng nếu mình yêu câu chuyện và không cần quá tinh ý cũng có thể nhận ra chính vai Cầm của Linh Đan mới là chi phối và tạo ra cảm giác cho người xem, chứ không phải là vai Duyên của Hải Yến?
Ai dám nói Meryl Streep cũ?
- Chị từng nói: Việc học (sản xuất phim tại Singapore) lẽ ra phải làm từ lâu rồi! Vì nó cần cho nghiệp diễn của chị hay vì chị muốn được chuyển hướng, bởi với nghiệp diễn, vinh quang như thế đã là quá đủ?
- Chuyển hướng hoàn toàn thì mình nghĩ là không. Mà đúng hơn, là tạm ngưng công việc này để chuyển sang một công việc khác để sau này hai cái đó sẽ hỗ trợ cho nhau. Đúng là thời điểm này mình đang sung sức, cả với sân khấu kịch hay truyền hình, nhưng mình thì không hài lòng. Mình cứ nghĩ vậy hoài chẳng có gì mới. Sẽ dễ chán.
- Chị có tiếc không, khi có nhận xét rằng: Hồng Ánh không phải là một ngôi sao biết lựa chọn sự xuất hiện, để tạo dựng đẳng cấp cho mình. Trải mình từ phim nhựa đến phim truyền hình, rồi kịch - Đó là vì chị muốn đa năng hay vì tiền?
- Nhưng thí nghiệm thì chỉ nên thực hiện ở trong phòng thí nghiệm. Còn trong nghệ thuật, những phép thử lắm khi cũng là con dao hai lưỡi. Xuất hiện quá nhiều, bằng cả sở trường lẫn sở đoản, chị không sợ làm mình nhàm chán sao?
- Thì chính để tránh "một màu" thì mình mới phải đa dạng hóa mình như thế. Đẳng cấp ở đây , tôi nghĩ còn phụ thuộc vào môi trường mình đang tham gia nữa, đòi hỏi quá nhiều cũng khó...
- Chị hẳn biết là những đạo diễn theo đuổi dòng phim nghệ thuật mà chị sở trường (vốn luôn là số ít không chỉ ở mình) thường thì không muốn lựa chọn một gương mặt đã quá quen thuộc...
- Thật là một quan niệm để diễn viên phải thiệt thòi! Đã ai dám nói Meryl Streep cũ chưa, dù số phim bà đóng bằng số tuổi của bà. Đạo diễn nào cũng muốn được tìm kiếm những tài năng mới. Và bao giờ cũng vậy, dù mình có thành công, có sự khẳng định rồi thì quyền lựa chọn vẫn thuộc về người khác. Chính đạo diễn Vĩnh Sơn cũng nói thẳng với mình: Nếu có diễn viên tốt hơn thì anh sẽ chọn ngay họ chứ không phải là em. Mình không tiếc, mà mình hiểu là đến lúc mình phải chuyển sang một giai đoạn khác.
- Khó chịu nhất khi đi học ở Singapore là gì?
- Khi bạn chưa lấy chồng, có lần tôi thấy nhà báo Huy Đức nói anh chính là người giới thiệu cho bạn gặp Thanh Sơn. Rồi Huy Đức thở dài. Tôi biết ý nghĩa của tiếng thở dài ấy. Chị chịu đựng cách nào, khi chưa lấy Thanh Sơn?
- Ngay từ khi mới quen, mình đã nghĩ anh Sơn là người xứng đáng để mình tin và chờ đợi. Lúc đó mình không yêu ai, mình cần một người đem lại cho mình nhiều cảm xúc. Đã thương thì cái gì cũng tròn hết! Mình nghĩ nếu có người cho mình cảm xúc hơn anh Sơn, mình sẵn sàng quẹo đi liền. Nhưng trong thời gian đó, mình không gặp điều này. Chỉ có một lần, vì người thứ ba từ phía mình mà anh Sơn đã phải bỏ ngang một chuyến nghiên cứu ở Nhật để trở về. Chuyện đó kéo dài không lâu.
- Một mối quan hệ kéo dài 7, 8 năm rồi đi đến đám cưới - Dấu mốc này có phải là sự thay đổi lớn đối với chị?
- Chị hẳn khó đồng ý: Ai cũng có quyền tự do, nhưng phải biết không vì cái khoảng tự do của mình mà làm tổn thương đến hạnh phúc của người khác. Chị không sai khi yêu Thanh Sơn, nhưng chị cũng đã làm tổn hại đến một người phụ nữ khác bên cạnh anh Thanh Sơn khi đó chứ? Nhất là người đó có thể không có nhiều cơ hội và sự lựa chọn như chị?
- Chị muốn nói về vợ trước của anh Sơn à? Đó là việc riêng của anh Sơn với vợ. Hơn ai hết, những người yêu nhau tự biết mối quan hệ của họ đang đi đến đâu - anh Sơn từng nói với mình như thế. Và hai người ấy biết rõ nếu tiếp tục, họ sẽ không mang đến điều gì tốt đẹp hơn cho nhau. Thế nên, không có mình, họ cũng bỏ nhau. Mình biết rõ mối quan hệ đó để hiểu mình không phải là nguyên nhân chính làm tổn thương ai hết. Vì ai cũng lớn rồi, phải tự biết thôi. Bây giờ mọi người cũng đều thấy đó là quyết định đúng vì chị ấy cũng đã có một gia đình mới hạnh phúc.
- Gia đình chồng có chấp nhận chị một cách dễ dàng?
- Được anh Sơn yêu quý, có nghĩa là sẽ đồng thời được bố mẹ anh ấy yêu quý, bất luận họ có thích mình hay không. Bố mẹ anh Sơn hiểu và thương con mình một cách đúng nghĩa. Khi anh Sơn nói sẽ lấy mình, bố mẹ nói là người nào làm cho con hạnh phúc thì bố mẹ cũng sẽ hạnh phúc. Mẹ chồng mình còn làm hẳn một cuốn album sưu tầm các bài báo viết về mình, còn đầy đủ hơn cả mình nữa. Khi mình nhận giải gì ở đâu, mẹ cũng đều không quên nhắn tin chúc mừng...
- Chẳng ai có quyền lựa chọn quá khứ khi nó xảy ra rồi. Bạn và Thanh Sơn đối xử với quá khứ như thế nào, có bao giờ phải dằn vặt nhau về quá khứ không?
- Cần cư xử với quá khứ một cách lịch sự. Có những quá khứ sẽ theo mình tới chết, tới già luôn, như con của anh Sơn - một kết quả trong quá khứ nhưng tồn tại trong hiện tại và sẽ theo anh ấy đến tương lai. Mình sống vui với nó, nếu thân tình được thì tốt, còn không thì mỗi người để yên sang một bên. Chưa bao giờ hai chúng tôi vì những chuyện quá khứ mà nhảy đùng đùng lên, trừ khi nó lặp lại ở hiện tại.
- Sự thỏa hiệp, chị có không?
- Mình là người phụ thuộc nhiều vào cảm giác. Để nói được bình thản như thế này, mình cũng từng có một thời gian dài phải làm quen với nó. Ngay quan hệ với anh Sơn, mình không thích sự lén lút, mình cũng không thích sự phiền toái nếu có, và anh Sơn đã làm được tốt điều đó. Anh Sơn là người Bắc, làm việc có nề nếp kỷ luật, ăn uống cũng khác, khác nhiều lắm, đến mức mình thường giật mình là sao gắn được đến giờ. Cả hai đều phải nhường nhịn nhau. Mình không sợ sự chia tay nhưng sợ mất cảm xúc. Và khi đã lấy chồng rồi thì sự kiểm soát cảm xúc với mình rất quan trọng.
- Những người không biết chị, khi đọc bài nhà văn Nguyễn Quang Lập viết về chị, sẽ hình dung chị là người phụ nữ rất hay bị đàn ông bỏ rơi?
- Điều gì chị cảm thấy không tha thứ được, ở đàn ông?
- Chả có điều gì mà không tha thứ được, kể cả "tội" không chung thủy. Vì nói thật, mình cũng chẳng tốt lành gì. Chỉ có điều là mình có muốn tha thứ hay không. Mình chỉ cảm thấy tổn thương khi sự thật không đến từ người mình muốn biết mà do mình tự tìm ra.
- Tại buổi ra mắt phim "Bẫy rồng", tôi thấy vị tân lang của chị có một gương mặt không dễ chịu khi đi cạnh vợ. Có phải vì anh ấy không thích những nơi ồn ào đó nhưng vì vợ mà phải đến không?
- (cười) Cứ xử trước đám đông là điều mình rất vụng, nên đã không ít lần khiến chồng mình phải bận lòng. Ngay cả hôm trao giải LHP VN lần thứ 16 vừa qua cũng vậy. Mải vui, mình cứ để người ta lôi mình đi khắp nơi, bỏ chồng một chỗ mất tiêu. Cực chẳng đã, anh Sơn phải nhắc mình: "Mẹ nhìn Chi Bảo đi với vợ kìa, hay nhìn Johnny Trí Nguyễn đi với Ngô Thanh Vân đi! Mẹ cần phải học rất nhiều về cái cách ứng xử trước đám đông vì bây giờ mẹ không đi một mình nữa!". Đúng là mình sai vì khi mình đã nổi tiếng rồi thì phải biết cư xử, đây mình...
- Đã cảm thấy đời sống gia đình lắm phiền toái chưa?
- Hiện tại thì chưa, vì mình còn quay cuồng với việc học hành nên khi nào về cũng thấy mới, thấy vui hết. Thỉnh thoảng cũng một vài cái làm mình chán nhưng mình lại nghĩ nếu hồi trước, chắc mình còn dễ nản hơn, giờ thì bình thường. Trải nghiệm có lẽ giúp người ta có thêm sức chịu đựng. Chịu đựng một cách vui vẻ, tự nguyện chứ không phải là sự bắt buộc hay đau khổ.
- Chị có tin vào một hạnh phúc bền vững? Nếu chị lại rung động trước một người đàn ông khác, và người đàn ông đó cũng có thể cho chị một cuộc sống không kém bây giờ?
- Nhưng biết đâu khi mình thích một ai đó khác, mình mới bắt đầu nhận ra là nó có vấn đề?
- Mình nghĩ ngược lại. Nó phải là những dấu hiệu manh nha từ cuộc sống hàng ngày làm cho mình chán nản thì người khác mới có cơ hội.
- Tết này, chị tính ăn Tết ở đâu? Singapore, Hà Nội - quê chồng, hay Sài Gòn?
- Có vẻ quá mạnh mẽ trong cuộc sống, vậy thì điều gì chị tin là sẽ đủ khả năng đánh gục mình?
- Mình lười! Và bắt đầu cảm thấy khi mình nhiều tuổi, mong muốn thì nhiều mà vận chuyển nó thì không làm được vì bị phân tâm nhiều quá. Cảm giác lười biếng nó chiếm hữu mình làm mình hay cho qua những mục tiêu mà mình đề ra.