Theo hồ sơ, bà O. và ông T. đã thuận tình ly hôn vào năm 2016. Khi ly hôn, họ thỏa thuận giao ba con chung (cháu lớn nhất SN 2003, cháu nhỏ nhất SN 2012) cho bà O. nuôi dưỡng, ông T. không phải cấp dưỡng nuôi con. Hai người cũng không yêu cầu chia tài sản chung mà thỏa thuận miệng là để lại hết cho các con.
Bà O. cho rằng sau đó ông T. đã không thực hiện đúng thỏa thuận trên. Ông không cho mẹ con bà vào sống trong nhà khiến mẹ con bà phải vất vưởng sống nhờ nhà người khác. Không chỉ có thế, ông còn bỏ mặc, chẳng hề quan tâm, hỏi han, thăm nom các con chung lần nào. Vì vậy, bà O. đã làm đơn yêu cầu TAND huyện Đông Hòa buộc ông T. cấp dưỡng nuôi ba con chung mỗi cháu 700.000 đồng/tháng và yêu cầu chia tài sản chung.
Tại phiên tòa sơ thẩm, đại diện VKSND huyện Đông Hòa đã đề nghị HĐXX chấp nhận các yêu cầu của bà O.
Đồng tình, ngoài việc giải quyết yêu cầu chia tài sản chung giữa bà O. và ông T., HĐXX còn nhận định ông T. là thợ mộc lành nghề, có sức khỏe, có thu nhập ổn định nhưng lại không đồng ý cấp dưỡng nuôi con mà yêu cầu bà O. nuôi hai con đầu, ông nuôi con út, không ai phải cấp dưỡng nuôi con cả. HĐXX xét thấy ba cháu bé con chung lâu nay đều do bà O. nuôi dưỡng, đã quen sống cùng bà O. Hai cháu đầu đều có nguyện vọng ở với bà O., cháu út hiện còn nhỏ, rất cần sự chăm sóc của mẹ. Do đó, để đảm bảo cho cả ba cháu phát triển tốt về thể chất lẫn tinh thần, HĐXX quyết định tiếp tục giao cho bà O. được quyền nuôi ba con và buộc ông T. phải cấp dưỡng nuôi con theo yêu cầu của bà O.