Nhân vật ‘Vinh danh Fair Play’ Trần Anh Tú: ‘Tôi mang ơn Sài Gòn’

Rất nhiều người tới nay vẫn chưa quen với chức danh chủ tịch LĐBĐ TP.HCM (HFF) hoặc ủy viên thường trực LĐBĐ Việt Nam (VFF) của ông Trần Anh Tú. Bởi họ thường gọi ông là “bầu Tú” của môn bóng đá trong nhà (Futsal).

Muốn trả nợ cái tình Sài Gòn

Sau 10 năm ròng ăn cơm ở Học viện Kỹ thuật quân sự, Thượng úy Trần Anh Tú bất ngờ xin ra quân trong sự ngỡ ngàng của cả gia đình.

Ông Tú kể, nhà có ba anh chị em, ông nhỏ nhất. Khi nghe con trai út xin ra ngoài làm ăn, bố mẹ ông buồn lắm nhưng cũng chỉ biết khuyên con suy nghĩ thật kỹ và tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Chàng lính trẻ lẳng lặng gửi đơn xin nghỉ rồi hai năm sau một thân một mình lặn lội vào Sài Gòn. Hành trang quý giá nhất của Trần Anh Tú là tấm bằng kỹ sư điện, chút kinh nghiệm sống của thời bộ đội và một lời hứa với gia đình sẽ không thất bại nơi đất khách quê người.

Vài năm đầu bỡ ngỡ với nhịp sống Sài Gòn hối hả, ông Tú phải vừa đi làm kiếm sống, vừa học thêm văn bằng hai ở trường Đại học Luật. Nhờ hiểu luật, ông Tú gặp nhiều thuận lợi trong kinh doanh nhưng đọng lại trong ông vẫn là tình người ở xứ sở này. “Sài Gòn là nơi dễ sống nhất Việt Nam nếu mình chăm chỉ, có tấm lòng và có tri thức. Tôi từng nhận được rất nhiều sự đùm bọc, chở che của những người quen lẫn chưa quen ở mảnh đất này và nay rất muốn trả phần nào cái nghĩa ân tình ấy” - ông Tú tâm sự.


Niềm vui với thành công của Futsal Việt Nam. Ảnh: XH

nghiện Futsal từ lúc nào không biết

Năm 2003, ông Trần Anh Tú thành lập Công ty Thái Sơn Nam cung cấp các thiết bị ngành điện, chủ yếu nhắm đến giới bình dân, sau đó hướng tới thị trường cao cấp. Ban đầu ông hay hô hào anh em nhân viên sau giờ làm việc ra sân đá bóng để tăng cường sức khỏe. Ông biết đá bóng và thường chơi sân lớn 11 người. Rồi có lần hay tin TP.HCM tổ chức giải bóng đá trong nhà (Futsal) phong trào, ông chọn những nhân viên đá hay nhất tham gia cho vui.

“Tôi cho anh em tham dự để vui thôi, ai ngờ nghiện Futsal lúc nào không biết. Ban đầu tôi nghĩ rất đơn giản, Futsal mỗi lần ra sân có năm người, chắc duy trì không đến nỗi tốn tiền nhiều lắm. Thế nhưng vào cuộc chơi rồi mới biết để làm một CLB tử tế và bài bản không dễ chút nào. Tôi được mỗi cái “lì đòn”, trót đam mê nên không bỏ được…” - ông Tú kể.

Hồi mới chập chững gầy dựng môn Futsal, ông Tú cũng chịu lắm lời dị nghị và mỉa mai. Họ nói ông lấy Futsal làm bệ phóng để thăng tiến, vừa có danh vừa có lợi... Mặc kệ bóng gió xa gần, ông Tú cứ làm theo cách của mình, chỉ vì ông thích đi con đường chưa ai đi và làm cái chưa ai làm.

Nhắc lại chuyện cũ, ông Tú cười: “Tôi không sợ vì mình từ hai bàn tay trắng đi lên bằng sức lao động, bằng mồ hôi nước mắt chứ có lấy của ai đâu! Khi bỏ tiền đầu tư cho Futsal, tôi chưa từng tính toán mình sẽ thu được gì từ nó, chỉ biết khả năng mình giúp gì được cho bóng đá thì giúp. Tâm nguyện của tôi chỉ là trả ơn cho mảnh đất đã nuôi dưỡng, cho mình cơ nghiệp. Tôi biết có nhiều người “mắc nợ” Sài Gòn giống mình. Họ trả ơn Sài Gòn bằng nhiều cách. Riêng tôi thì chọn Futsal hay nói Futsal chọn tôi cũng được. Nếu không vì đam mê và khát khao chiến thắng như tính cách của một người lính, chắc tôi đã bỏ làm Futsal từ lâu rồi”.

Bài học từ những thất bại

Hồi mới làm Futsal, ông Tú lặn lội sang Thái Lan mời thầy về huấn luyện cầu thủ với giấc mơ đến một ngày nào đó, Futsal  Việt Nam có mặt trong top 10 thế giới như người Thái. Sau đó, ông lại sang cường quốc Futsal Tây Ban Nha tìm người giỏi hơn về nhằm làm phong phú hơn các kiểu chơi cho cầu thủ mình. Ông còn bỏ tiền tỉ ra kéo các nhà vô địch thế giới Brazil, hay các đội hàng đầu châu lục như Nhật Bản, Iran,… sang TP.HCM chơi Futsal cho dân ghiền thưởng thức.

Tuy nhiên, ông Tú vẫn thú nhận Futsal Việt Nam sẽ khó lòng xóa nhòa khoảng cách với người Thái, không hẳn vì mình đi sau họ hơn 10 năm, mà cái chính là có quá ít người chịu làm Futsal bài bản.

Bầu Tú chia sẻ, ấn tượng sâu đậm của ông về Futsal lại đến từ những trận… thua. Như ở giải vô địch Đông Nam Á mới đây, cầu thủ của ông thua Úc trong thế thắng, dẫn đến hệ quả thua Thái Lan ở bán kết và mất luôn huy chương đồng vào tay Malaysia. “Tôi có điều lạ lùng là không thể ôm ấp lâu nỗi buồn thua trận làm gì cho khổ tâm. Điều khiến tôi trăn trở hơn chính là làm sao để đứng dậy từ thất bại ấy một cách thật mạnh mẽ và tôi thường lấy đó nhắc nhở cầu thủ mình” - bầu Tú trải lòng.

Muốn bóng đá Sài Gòn sáng đèn trở lại

Bốn năm trước, khi vừa đắc cử chức chủ tịch HFF, ông Trần Anh Tú đã đưa ra chương trình hành động là khôi phục bóng đá chuyên nghiệp TP.HCM từ bóng đá học đường.

“Tôi nghe nhiều người hỏi có buồn không khi mỗi cuối tuần, sân Thống Nhất một thời oanh liệt không còn sáng đèn nữa. Tôi không buồn vì… quá buồn đi chứ! Sự sa sút của bóng đá TP.HCM kéo dài là bởi có mấy ai quan tâm đào tạo trẻ nữa đâu. Cho nên tôi và các cộng sự phải bắt tay xây dựng lại gần như từ đầu. May mắn là UBND TP.HCM có sự hậu thuẫn rất lớn cho chúng tôi, với một hợp đồng dài hạn cùng CLB Olympic Lyon của Pháp. Từ giữa năm 2016, CLB này sẽ giúp mình đào tạo HLV và cầu thủ trẻ từ cái gốc bóng đá học đường. Tôi biết mình sẽ phải kiên nhẫn ghê gớm lắm nhưng luôn tự tin cứ đi rồi sẽ thành đường” – ông Tú nói.

Nhân vật ‘Vinh danh Fair Play’ Trần Anh Tú: ‘Tôi mang ơn Sài Gòn’ ảnh 2

“Tôi thích giải thưởng Fair Play ở tính nhân văn”

Ông Trần Anh Tú là nhân vật được trao giải thưởng Fair Play 2014 (ảnh) do báo Pháp Luật TP.HCM tổ chức vì những cống hiến không mệt mỏi của ông cho bóng đá Việt Nam. Ông chia sẻ: “Tinh thần của giải thưởng này luôn hướng đến cái đẹp, sự trung thực và cao thượng trong bóng đá đầy ắp tính nhân văn và đó là điều tôi rất quý. Tôi hứa sẽ luôn đồng hành với giải thưởng Fair Play của báo Pháp Luật TP.HCM cho đến lúc nào các bạn… chán tôi thì thôi!”.

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm