Tối qua, tôi khóc một mình, nhìn đăm đăm vào chồng. Anh ấy vội vàng mặc lại quần áo và bước vội ra khỏi phòng. Rõ ràng anh ấy lại giận. Tôi cố không khóc nhưng nước mắt ứa ra rồi chảy dài theo khóe mắt, ướt cả gối. Tôi nghĩ thầm “mình thật tệ, mình quá mệt mỏi rồi” và vùi đầu vào gối.
Thêm một buổi tối đáng lẽ thật lãng mạn lại trở thành lãng xẹt bởi cơ thể tôi… không thể làm được điều đó. Tôi ghét tình dục. Tôi kinh tởm...
Tôi nhớ lại khi còn là một cô gái tuổi teen, mơ mộng về sự kỳ diệu của lần đầu tiên, sự nóng bỏng trong từng hơi thở, đam mê, ngây ngất tình yêu, sự gắn kết giữa tình yêu thể xác. Cả trái tim, tinh thần và thể xác sẽ cùng bùng cháy cho một khoảnh khắc, thế giới sẽ ngừng quay trong giây phút ấy. Như một bộ phim, một cuốn sách tuyệt vời mà tôi tự vẽ nên.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên của mình hoàn toàn không như giấc mơ, thậm chí nó đã đưa cuộc đời tôi xuống vực thẳm.
Sau lần đầu tiên ấy, không biết bao nhiêu lần tôi rùng mình trong phòng tắm lạnh lẽo, đau đớn, cố gắng xóa đi mọi ký ức về ngày hôm đó, cái ngày mà tôi bị cưỡng bức. Từ đó, chuyện ấy với tôi là nỗi đau.
Sau rất nhiều lần trị liệu, làm mọi cách để chữa lành tổn thương tâm lý, để thể xác tôi trở về bình thường bất thành, bác sĩ chẩn đoán tôi mắc chứng rối loạn stress sau chấn thương.
Tôi giật bắn lên mỗi khi chồng chạm vào mình. Sau tám năm bên nhau, cơ thể tôi vẫn luôn ở trạng thái đề phòng như vậy. Đầu óc tôi không thể tỉnh táo, không thể kiểm soát được hành động của mình dù đã cố gắng bằng mọi cách để tiếp nhận.
Tối qua, một lần nữa điều đó lặp lại. Tôi không hề chuẩn bị gì, tôi để mặc tất cả. Chồng tôi muốn nhiều hơn và anh ấy đáng được như vậy. Thế nhưng cơ thể tôi không chấp nhận được sự âu yếm của anh. Chồng tôi càng lại gần, tôi càng muốn đẩy ra xa. Tất nhiên anh ấy rất bực bội và tức giận.
“Một lần thôi, em có thể thích anh một lần có được không?” - anh nói khi bước khỏi giường.
“Em yêu anh. Em xin lỗi”, tôi thì thầm nhưng cũng muộn rồi.
Tôi ước ao chuyện chăn gối là một điều gì đó bình thường, một khoảnh khắc làm nóng tình yêu, lãng mạn giữa hai vợ chồng. Tôi thực sự muốn nhưng không thể được.
Chuyện ấy gây cho tôi quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần dù tôi không hề làm gì. Tôi thường phải làm việc cật lực để quên đi nỗi căng thẳng trên cơ thể mình. Hít thở sâu và luyện tập tinh thần là những biện pháp hữu hiệu nhưng ngày nào đó có lẽ tôi chẳng còn nghị lực để làm điều đó nữa.
Chồng tôi đã cố gắng để đồng cảm nhưng tôi không biết anh ấy còn có thể chịu được bao lâu. Thật khó khăn cho cả hai chúng tôi. Dù đã rất nhiều lần giải thích nhưng tôi biết anh không thể thấu hiểu và tin tưởng tất cả những gì tôi nói. Tôi thật lòng yêu và thương chồng nhưng tôi vẫn không vượt qua được chính mình. Có nỗi đau nào lớn hơn thế?
Tình dục không tồi tệ, tôi hiểu, nhưng tôi đã bị đầu độc thực sự và không tìm được thuốc giải. Tôi tự hỏi liệu mình có tận hưởng niềm hoan lạc, chồng tôi sẽ hạnh phúc như thế nào, sự gắn kết giữa hai vợ chồng có bền chặt hơn?
Ít ai có thể ngờ chúng tôi đã vượt qua chừng ấy thời gian bên nhau với điều kiện như vậy. Tôi rất biết ơn chồng mình nhưng tôi luôn bị ám ảnh cái ngày mà anh không còn kiên nhẫn nữa. Tôi muốn tận hưởng điều ấy với anh dù chỉ một lần, tôi vẫn hy vọng. Hy vọng trong nỗi tuyệt vọng của bản thân và sự thất vọng của chồng mỗi ngày, mỗi ngày…
M.T