Theo cáo trạng, Phú và gia đình cháu TTM (sinh ngày 20-4-2001) là người cùng một làng. Ngày 7-7-2014, Phú đến chòi rẫy của cha dượng cháu M. uống rượu. Tàn cuộc nhậu, cha dượng của cháu M. đi ra ngoài, trong chòi lúc này chỉ còn Phú, cháu M. và một người nữa đang bị bệnh tâm thần. Thấy cháu M. đang nằm trên võng chơi, Phú nảy sinh ý định đen tối bèn tiến đến nằm đè lên người cháu M… Cháu M. hoảng sợ la hét, vùng vẫy đẩy Phú ra. Cùng lúc đó, bà ngoại của cháu M. từ ngoài đi vào phát hiện nên dùng cây đánh Phú. Phú chống cự rồi bỏ chạy ra ngoài.
Lát sau, Phú đi đến bờ suối trong vườn keo (cách chòi rẫy 100 m) thì lại nhìn thấy cháu M. Phú tiếp tục nảy sinh ý định đen tối bèn chặn cháu lại. Khi cháu M. chống cự, Phú vật cháu xuống đất để thỏa mãn dục vọng nhưng đã bị cha dượng của cháu M. phát hiện, ngăn chặn kịp thời.
Với các hành vi trên, VKSND huyện Hàm Tân đã truy tố Phú về tội dâm ô đối với trẻ em.
Khai tại cơ quan điều tra và tại tòa, Phú đều thừa nhận rằng mình muốn giao cấu với cháu M. để thỏa mãn dục vọng nhưng do nạn nhân chống cự và cả hai lần đều bị người khác phát hiện nên không được. Vì vậy, theo TAND huyện Hàm Tân, việc Phú có ý định giao cấu với cháu M. là có thật, thể hiện qua việc bị cáo hai lần liên tiếp định thực hiện hành vi nhưng bị nạn nhân chống cự và bị phát hiện nên không được. Không những thế, dù nạn nhân chống cự nhưng bị cáo vẫn cố tình để đạt mục đích. Đây là tình tiết quan trọng của vụ án nhưng khi truy tố VKS lại không đưa vào cáo trạng là không đúng. Còn việc bị người nhà nạn nhân phát hiện là ngoài ý muốn chủ quan của bị cáo. Vì vậy, hành vi của bị cáo có dấu hiệu phạm tội hiếp dâm trẻ em ở mức phạm tội chưa đạt chứ không phải là dâm ô đối với trẻ em như VKS đã truy tố.
Tòa cũng cho rằng lúc xảy ra sự việc, cháu M. chỉ mới 13 tuổi. Đáng lẽ khi tham gia tố tụng phải có luật sư bảo vệ nhưng CQĐT không làm việc này là không đúng quy định.
NGỌC THÂN