Công cò

Ông còn đi làm nên phó thác mọi việc “hậu cần” cho vợ, bà thì trước đến nay vốn chỉ ở nhà nội trợ phục vụ chồng con, suốt ngày bị ông xỉ vả: “Có mỗi việc ở nhà cơm nước nuôi dạy con cũng chẳng nên hồn”.

Bà len lén lau nước mắt, rồi trách mình không nghiêm khắc với con thật, nhưng giá ông dùng cái uy của người cha mà luôn bên con, cùng bà dạy dỗ chúng thì đã chẳng nên cơ sự. Bao lần bà góp ý dạy con phải kết hợp cương nhu, mẹ nhẹ nhàng thì bố phải quát, hoặc ngược lại, chứ cả hai không thể cùng cứng nhắc. Đằng này ông chẳng giúp được gì, chỉ biết quát tháo, xỉa xói, trước mặt con cũng mắng mỏ vợ vô dụng. Để đứa lớn hư, đứa sau hỏng.

Ở nhà mãi chắc cũng chán nên lần đó hàng xóm thấy bà nhận giữ một con bé con. Thế cũng hay, hai đứa con lớn cả rồi, giữ trẻ có thêm đồng ra đồng vào chồng đỡ nói.

Từ đó thấy ông Hồng ít la mắng hẳn, thằng con đầu bớt lêu lổng hơn, ngoài giờ học đã biết về lo nấu nướng cơm nước và giúp mẹ trông giữ đứa bé.

Mọi người cũng mừng và thầm phục bà Hồng giỏi, thế nào mà kiên nhẫn nuôi bộ được con bé con vừa lọt lòng, chẳng được giọt sữa mẹ nào, may mà tiền công ba triệu một tháng cũng bõ. Nghe đâu mẹ con bé là thư ký, đi “lằng nhằng” có chửa với một ông cùng công ty đã có vợ con. Sợ bị đánh ghen, làm ầm ĩ mất mặt, nên họ đành lén lút đi đẻ không để ai biết, rời bệnh viện cái là chở về nhà bà Hồng luôn, nhờ bà nuôi lơn lớn thì đón về. Bà cũng ý nhị giấu tung tích người đó.

Con bé đói sữa khóc như ranh, quấy ngằn ngặt, vậy mà bà vẫn dỗ dành, yêu thương nó như con đẻ…

Song chẳng hiểu sao con bé càng lớn lại càng giống bà, giờ nó đã gần ba tuổi và mọi người khẳng định nó có ruột thịt với bà Hồng, không gần thì xa.

Dần dần bí mật mới được vén màn, ra là chẳng có cô thư ký với ông đồng nghiệp nào hết, cũng chẳng hề có khoản tiền công ba triệu. Mà chỉ có chi tiết con bé vừa đẻ ra thì được chở đến nhà bà luôn. Vì nó là cháu nội của bà, là con của con trai bà với con bé học cùng lớp, che giấu khéo nên không mấy người ngoài biết chuyện.

Chúng đang học lớp mười đã “tìm hiểu” nhau, để rồi đúng mùa đông năm ấy thì đẻ và họ mang sang nhà bà “của nợ” đó. Không nuôi con ngày nào, cũng chẳng gần gũi, chuyện trò mấy nên hai mẹ con nó hầu như chẳng có chút tình cảm, Con bé hờ hững nhìn con rồi mắt trước mắt sau đi mất, chẳng có tí gì ràng buộc.

Nó đã đỗ đại học và đang cặp kè với thằng cùng lớp, còn con trai bà vẫn ở nhà lang thang.  

Biết chuyện, mọi người cám cảnh thay, rồi chẹp miệng bảo nhau, thời nay nuôi dạy con khó thật. Thôi thì cả giai lẫn gái, đằng nào hươu cũng chạy, mình chẳng ngồi mà trông được. Đành lo đi rèn giũa rồi vẽ đường mong sao chúng chạy cho đúng là mừng rồi.

Theo TSL ( DT)

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm