Người hát rong mù biết 8 thứ tiếng kể chuyện mưu sinh

Người hát rong mù biết 8 thứ tiếng kể chuyện mưu sinh ảnh 1

Dưới đây là những câu chuyện đời, chuyện nghề mà Daniel Ng kể với phóng viên Helier Cheung của BBC ở Singapore.

"Tôi bắt đầu hát rong từ năm 1999 và chưa bao giờ nhìn lại quá khứ. Trước kia, tôi làm việc trong một tổng đài nhà nước suốt 18 năm. Tôi đã cạn kiệt sức lực, và công nghệ đã lấn át tiếng nói của con người, vì vậy tôi nghĩ mình có thể gặp gỡ nhiều người hơn và chia sẻ lời ca tiếng đàn của mình trên đường phố.

Khi đó, tôi rất lo lắng về nghề hát rong kiếm sống, nhưng nhìn chung dân Singapore là những người giàu lòng trắc ẩn.

Tôi không nói chúng tôi kiếm được nhiều tiền hay bất cứ thứ gì khác. Chúng tôi chỉ kiếm đủ để xoay xở cuộc sống. Một ngày của tôi bắt đầu lúc khoảng 7h hoặc 8h. Tôi thường ra ngoài ăn sáng - một tô phở, một miếng bánh cà-rốt hay một đĩa cơm dừa với chút cá, trứng và ớt. Thỉnh thoảng muốn thưởng thức đồ phương Tây thì tôi sẽ tới nhà hàng McDonald dùng một bữa sáng thịnh soạn.

Ăn sáng xong tôi thường về nhà, nghe thời sự qua đài hoặc xem trên truyền hình. Sau đó, tôi bắt đầu tập một số bài hát, rồi nghĩ xem tôi có thể hát gì vào buổi tối. Tôi dành nhiều thời gian học những ca khúc mới. Đó là một khó khăn đối với tôi và nhiều người hát rong bị mù khác, bởi vì chúng tôi đâu có nhìn thấy gì.

Hầu hết mọi người đều đọc được lời bát hát trước mặt mình, còn chúng tôi phải nhớ từng câu một bằng cách nghe đi nghe lại bài hát đó, cân nhắc sẽ sử dụng hợp âm nào và nhớ có bao nhiêu điệp khúc.

Tôi muốn nói rằng công việc của tôi thực sự diễn ra tại nhà. Khi tôi ra ngoài và hát mỗi buổi tối thì đó chỉ là phần cuối cùng của cả chuỗi công việc vất vả.

Tôi học thuộc rất nhiều bài hát khác nhau, bởi vì tôi nhận được đủ các thể loại yêu cầu - tôi hát các ca khúc tiếng Anh, tiếng Malay, Quảng Đông, Quan thoại, Hokkein, Thái Lan và Tamil Ấn Độ. Tôi cũng đã học một số bài hát tiếng Nhật.

Nhiều người rất thích nhạc pop Hàn Quốc, vì vậy hiện nay tôi đang cố học các ca khúc Hàn Quốc, mặc dù không dễ để phát âm. Bài Gangnam Style của Psy đang nổi như cồn. Tôi không biết rõ ông ấy hát gì.

Nói thật là mặc dù tôi là một người Hoa, tiếng Quan Thoại của tôi không tốt lắm. Đó là bởi vì tôi đã học ngôn ngữ thứ 2 là tiếng Malay tại trường hồi những năm 1960. Học tiếng Malay là do họ không có hệ thống chữ Bray Trung Quốc - Bray chỉ có bằng chữ tiếng Anh. Vì vậy, chúng tôi được dạy tiếng Malay. Khi ấy tôi đã có chút sợ hãi, nhưng nó rất có ích bởi vì giờ đây tôi có thể hát được tiếng Malay.

Tôi ăn trưa vào buổi chiều và thỉnh thoảng gặp gỡ bạn bè, hoặc đi uống cà phê. Tôi lên tàu lúc khoảng 4h chiều để tới bất cứ nơi nào tôi định hát rong vào buổi tối.

Để làm một người hát rong ở Singapore, bạn cần phải thử giọng tại Hội đồng Nghệ thuật quốc gia và được cấp giấy phép hàng năm.

Có nhiều hạn chế - bạn có thể chọn 5 nơi để biểu diễn, nhưng bạn chỉ có thể ca hát ở 5 nơi đó thôi. Tôi nghĩ quy định này có chút bó buộc. Tôi hy vọng họ cho phép mọi người tự do biểu diễn nghệ thuật, nhưng tôi nghĩ họ có lý do của mình.

Thật buồn là chúng tôi không thể biểu diễn tại các ga tàu. Các khoảng không tại đó đã được tư nhân hóa, với rất nhiều cửa hàng và tiệm ăn nên khi chúng tôi biểu diễn tại đó thì họ thường đuổi chúng tôi đi.

Khi tôi hát rong, người ta có xu hướng thích những bài hát có tiết tấu nhanh, bởi vì nó khiến họ vui. Nhưng đôi khi cũng có người thích các bản ballad chậm rãi - mọi người sẽ đến chỗ tôi và yêu cầu hát những khúc tình ca khi họ ngồi bên người thân yêu. Một số người lại thích tôi hát về đồ ăn, hoặc về những hoài niệm của Singapore.

Hồi tôi lớn lên trong một ngôi làng những năm 1960, mọi thứ còn lạc hậu. Chúng tôi nuôi lợn, gà và vịt - cuộc sống thật thanh bình, bạn có thể lắng nghe tiếng gà gáy hoặc chim hót. Thời kỳ đó trôi qua thật nhanh, và sau đó, những gì tôi trải nghiệm là Singapore trở thành một khu rừng bê tông khổng lồ, và chúng tôi phải chuyển tới một HDB (căn hộ của chính phủ). Đó là một sự thay đổi mạnh mẽ - Singapore đã tiến bước quá xa rồi.

Tôi thường kết thúc buổi hát rong lúc khoảng 22h. Tôi sẽ về nhà rồi ăn tối. Đôi khi, nếu quá muộn thì tôi chỉ uống một ly Milo hoặc một loại ngũ cốc nào đó. Nếu không ngủ được, tôi bật đài lên và theo dõi tin tức.

Theo Thanh Hảo (VNN / BBC)

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm