Theo bản án sơ thẩm, Nguyễn Tiến Đạt và Lưu Văn Đảnh quen biết nhau qua việc mua bán phế liệu. Quá trình mua bán, Đạt có nợ Đảnh 4 triệu đồng. Khoảng tháng 5-2012, Đạt bán cho Đảnh 1 lô hàng nhưng do kém chất lượng nên Đảnh bị lỗ 3,5 triệu đồng. Đạt nói Đảnh mỗi người chịu lỗ một nửa nhưng Đảnh không chịu mà buộc Đạt phải chịu hết tiền lỗ.
Bị cáo Đạt trong lúc chờ toà nghị án
Sau đó, Đạt tiếp tục bán cho Đảnh lô hàng trị giá 8 triệu đồng, sau khi trừ đi số tiền Đạt nợ và tiền lỗ, Đảnh chỉ trả lại Đạt 1,5 triệu đồng. Tức giận, tối ngày 13-10-2012, Đạt rủ thêm hai người bạn đến phòng trọ của Đảnh ở xã Vĩnh Lộc B, huyện Bình Chánh để đòi tiền. Đến nơi, chỉ có chị Nguyễn Tú Nguyên (bạn gái sống như vợ chồng với Đảnh) ở nhà.
Lúc này, Đạt yêu cầu chị Nguyên gọi điện kêu Đảnh về nhà nhưng liên lạc không được. Vì vậy, bạn của Đạt đã dùng dao khống chế yêu cầu chị Nguyên phải đưa tiền. Còn Đạt thì đuổi chủ nhà trọ đến xem có chuyện gì đi nơi khác. Chị Nguyên buộc phải đưa 7 triệu đồng thì Đạt và bạn mới chịu bỏ đi.
Xử sơ thẩm TAND huyện Bình Chánh nhận định dù Đạt không trực tiếp dùng dao đe doạ tấn công người bị hại, không trao đổi, bàn bạc với bạn về việc dùng hung khí để đe doạ chiếm đoạt tài sản. Nhưng bị cáo nghe rõ việc đe doạ đã không can ngăn mà còn hỗ trợ đẩy lùi sự can ngăn của người khác tạo không gian thuận lợi cho bạn chiếm đoạt tài sản là thống nhất cùng ý chí phạm tội... HĐXX phúc thẩm đồng tình với nhận định này và bác kháng cáo cho rằng không phạm tội của Đạt.