Công việc đầu tiên phải làm là khoanh vùng phạm vi tìm kiếm. Hộp đen trên máy bay mất tích có gắn một thiết bị gọi là máy phát siêu âm. Máy sẽ liên tục phát tín hiệu và các tàu tìm kiếm có thể dò thấy tín hiệu này. Máy chỉ có thể phát tín hiệu trong thời gian một tháng thì hết pin.
Nếu phát hiện tín hiệu từ máy phát siêu âm, lực lượng tìm kiếm sẽ tiến hành xác lập khu tam giác vị trí của các mảnh vỡ máy bay. Chuyên gia Peter Kowalczyk ghi nhận cơ hội tìm kiếm vẫn còn bởi vùng biển ở vịnh Thái Lan không quá sâu. Điều quan trọng là phải đẩy nhanh tiến độ (trong vòng một tháng), nếu không công tác tìm kiếm sẽ ngày càng khó khăn hơn.
Trường hợp không tìm được máy phát siêu âm, lực lượng tìm kiếm buộc phải sử dụng thiết bị tự hành dưới nước (AUV). Lực lượng tìm kiếm phải lập trình vào thiết bị này một mô hình theo kiểu máy cắt cỏ để thiết bị có thể tìm tới tìm lui, ghi lại hình ảnh dưới biển thông qua hệ thống định vị siêu âm dưới nước. Sau đó lực lượng tìm kiếm sẽ tiến hành xem xét hình ảnh.
Theo chuyên gia Peter Kowalczyk, một khi định vị được các mảnh vỡ máy bay tại vịnh Thái Lan, lực lượng tìm kiếm mới có thể xác định chi tiết các mảnh vỡ rồi sử dụng thiết bị khảo sát chuyên dụng từ xa (ảnh) mang mảnh vỡ lên. Dù vậy, cho dù phát hiện được tín hiệu từ máy phát siêu âm, công tác tìm kiếm mảnh vỡ máy bay cũng sẽ hết sức khó khăn. Dự kiến phải mất hàng chục triệu USD để mang mảnh vỡ từ dưới biển vào bờ.
DUY KHANG