Như Pháp Luật TP.HCM đã thông tin, giữa năm 2013 bà T. nộp đơn khởi kiện tại TAND quận Thủ Đức vì cho rằng Trường L. ra quyết định chấm dứt hợp đồng lao động không lý do. Quyết định này (có hai trang, in trên hai tờ giấy nhưng không đóng dấu giáp lai) có nội dung tại Điều 1 là thỏa thuận bồi thường cho bà 93,6 triệu đồng (ghi ở trang 1), Điều 2 giải quyết lương, phụ cấp các tháng còn lại là 11,7 triệu đồng (ghi ở trang 2). Nay bà kiện không yêu cầu trường nhận lại làm việc nhưng phải bồi thường hai khoản trên như quyết định của trường.
Ngược lại, phía bị đơn chỉ thừa nhận nội dung ở trang sau (Điều 2) có chữ ký, con dấu của trường, còn trang đầu không phải của trường. Vì thế, trường đồng ý chấm dứt hợp đồng với bà T. và chỉ bồi thường 11,7 triệu đồng (là 4,5 tháng lương còn lại của hợp đồng).
Trước đó, tòa sơ thẩm đã yêu cầu giám định làm rõ hai trang của quyết định trên có nội dung và hình thức của cùng một văn bản hay không. Tuy nhiên, Phòng Kỹ thuật hình sự Công an TP.HCM trả lời nội dung yêu cầu giám định vượt quá khả năng của cơ quan này. Vì vậy, tòa phúc thẩm đã căn cứ vào các chứng cứ khác để ra phán quyết.
HOÀNG YẾN