Từ một người vợ, người mẹ bình thường trong mắt chồng con, tôi bỗng dưng trở thành một… "hốt-mom" nhờ những góc hình xinh tươi rạng rỡ và những câu đùa ý nhị hay những dòng tâm trạng úp mở, chỉ phơi bày phần đẹp đẽ của tâm hồn.
Ngập chìm trong vô số những mỹ từ ca ngợi, tôi như trở lại tuổi 18 lần nữa, tự hào ngỡ quanh mình vẫn ong bướm dập dìu. Trong phút choáng ngợp, tôi quên mất số đông những “ong bướm” đó đang là “chính chủ” của những đóa hoa khác.
Lúc bắt đầu nhận ra mình quá quan tâm một người đàn ông-không-phải-chồng-mình, tôi thật sự bối rối và lo sợ. Nén lòng rời xa thế giới ảo vẫn không xong, khi điện thoại, tin nhắn và cả những gặp gỡ tình cờ chỉ khiến lòng thêm xao động, tôi quay lại Facebook với một tâm thế khác, xác định đó chỉ là vu vơ hoa cỏ mây trời, chứ chẳng đi tới đâu.
Người đàn ông từng trải ấy cũng hiểu những day dứt trong tôi nên kiên nhẫn đóng vai bạn tâm giao, ân cần góp nhặt niềm vui, chia sẻ nỗi buồn từng ngày với tôi, khiến tôi ấm lòng vì ngỡ trời đã bù đắp cho mình những thiệt thòi khi phải chung sống với người chồng khô khan và gia trưởng. Tôi tự trấn an mình không làm gì sai, chỉ là vay mượn cái lãng mạn bên ngoài để lấp đầy cái thiếu hụt bên trong, để khi trở về, cảm thấy yêu chồng con và có trách nhiệm với gia đình hơn.
Nhưng chuyện không đơn giản như tôi nghĩ. Những buổi cà phê, cơm trưa chóng vánh đâu thể thỏa cơn sóng ngầm cuồn cuộn cùng lúc dâng lên giữa hai người khác phái. Một lần mềm lòng trước những lời đường mật, tôi đã cùng người đàn ông ấy bước vào nơi riêng tư hơn, để rồi tôi khóc nức nở đòi về khi cánh cửa phòng vừa khép lại. May mắn là không ai bắt gặp cảnh chúng tôi đỏ mặt, vội vã ra khỏi nơi đó, với một sự “trong sáng” không có gì chứng giám được.
Tôi quyết chấm dứt mọi chuyện khi người đàn ông ấy, sau một thời gian dỗ dành, đã thẳng thừng: “Ngồi quán mãi cũng chán. Buổi trưa mệt mỏi, anh chỉ muốn ngả lưng một chút. Mình hẹn hò ở đó là hợp lý nhất, nhưng chỉ khi nào em đã “thông” chứ anh không muốn… ép em nữa”.
Tôi đã không thông theo ý anh ta muốn mà thông theo kiểu của mình: đối với đàn ông, những mối quan hệ như thế, lãng mạn, ngọt ngào, cao thượng cỡ nào rồi cũng dẫn đến cái giường, chỉ phụ nữ mới còn lơ ngơ, mộng tưởng về một loại tình “cao hơn một tình bạn, lớn hơn một tình yêu”.
Sau chuyện ấy, tôi chai đi trước những bông đùa lả lơi. Vài mối quan hệ xã giao với những mới mẻ, hấp dẫn ban đầu chỉ lôi cuốn tôi một thời gian rồi lại quay về với trật tự cũ khi đối tác có dấu hiệu muốn “riêng tư” hơn. Tôi tự biết mình là người… thích đủ thứ nhưng lại nhát gan và sợ rủi ro.
Tôi cũng nhận ra thời này, chuyện ngoại tình xảy ra nhanh chóng và dễ dàng như cơm bữa, đâu cần phải có tình yêu. Khó lòng giữ chồng, giữ vợ khi họ không có ý thức tự giữ mình. Có thể tôi chưa gặp đúng đối tượng nên chỉ “nghiêng” mà không “ngã”, nhưng một lần bước hụt cũng đủ cho tôi vĩnh biệt những vụng dại, mộng mơ tuổi 18 còn sót lại trong mình.
Hôm qua, trước bữa ăn, chồng tôi đặt bài báo thống kê các vụ ly hôn xuống bàn, nói bâng quơ: “Có hai loại phụ nữ, một loại không bao giờ ngoại tình và một loại ngoại tình nhiều lần”. Hòa theo lời nói không biết vô tình hay hữu ý của chồng, tôi nửa đùa nửa thật: “Phụ nữ nhẹ dạ và yếu đuối lắm! Trong môi trường đầy rẫy ngoại tình hiện giờ, trách nhiệm, tình yêu và một chút lãng mạn của các ông chồng chính là liều vắc-xin cho các bà vợ, để hạn chế tối đa loại phụ nữ thứ hai, chồng à”…
Theo Hoài Yên (PNO)