Valentine là đau như muối xát

Tôi không tiện nói ra cha mẹ tôi là ai, vì họ là quan chức cấp cao của thành phố nơi tôi ở. Gia đình tôi đúng chuẩn để ước ao khi sống trong một biệt thự ở một con đường tuy ở quận trung tâm thành phố nhưng khá yên tĩnh. Tôi là anh trai của một cô em gái rất xinh đang học lớp 9.

Tôi là công tử. Tôi là thiếu gia. Tôi là hotboy khi bắt đầu biết có em tồn tại trên cõi đời này. Em chính là gia sư của em gái tôi. Năm đó, em đang là sinh viên năm cuối khoa Ngữ Văn Đại học sư phạm. Còn tôi thì đang vật vờ trả nợ một số học phần mới tốt nghiệp được đại học Kinh tế.

Nói thật là lần đầu tiên thấy em xuất hiện ở nhà mình, tôi chẳng mảy may quan tâm vì thế giới của tôi lúc đó toàn là những em xinh xắn sành điệu vây quanh. Chuyện gái trai đến với tôi rất dễ dàng vì ngoại hình tôi cũng khá. Gia cảnh và tiền bạc cũng thoải mái nên bè bạn dập dìu.

Em chăm chỉ và có phương pháp sư phạm nên em gái tôi đã có kết quả rất tốt trong kỳ thi chuyển cấp. Ba mẹ tôi vui quá nên muốn ăn mừng kết quả này và mời em tham dự. Với ba mẹ tôi, em thực sự là một cô gái quý giá. Thậm chí, mẹ tôi còn muốn khi em tôi vào cấp 3, em vẫn cứ là gia sư hoặc đại loại là một người bạn gái trong cuộc sống của em tôi cũng được.

Ba mẹ tôi là người trải đời nên đâu có đánh giá sai. Em xuất thân từ một vùng quê nghèo khó. Lên thành phố học tập phải tự lập nuôi mình. Thấy em học giỏi và có ý chí rất mạnh mẽ ba mẹ tôi còn muốn nâng đỡ để sau này em tốt nghiệp ra trường giới thiệu cho em một chỗ làm tốt. Một lần, trong bữa cơm gia đình, mẹ tôi có bóng gió về tiêu chí chọn bạn gái, ngầm ý ủng hộ tôi nếu chọn em làm vợ sau này.

Từ đó, tôi bắt đầu để mắt đến em. Tôi thấy em cũng xinh nhưng áo quần quê mùa quá. Mỗi cái quần tây màu xám và hai chiếc sơ mi trắng hồng thay đổi. Chiếc xe cúp em chạy cũng cà tàng hết cỡ, sau này tôi mới biết đó là tài sản quý giá nhất mà gia đình dành cho em làm phương tiện ‘cày cuốc’ mà tự nuôi mình.

Tôi đã yêu em và thay đổi dần nhận thức về cái gọi là giá trị con người. Tôi và em đã yêu nhau với sự ủng hộ của ba mẹ tôi. Tình yêu giản dị và chân thành của em đã cảm hóa tôi. Ba mẹ tôi rất vui mừng khi tôi tốt nghiệp đại học đàng hoàng và với sự động viên của em, tôi miệt mài học hành để học sau đại học. Tuy nhiên, với đám bạn bè ‘sành điệu’ thì tôi giấu nhẹm tình yêu này. Tôi nghĩ chúng khó mà hiểu được vì sao cuối cùng tôi lại chọn em.

Năm đó, ngày Valentine tôi dắt em đến một buổi tiệc của lũ bạn bè toàn cô chiêu cậu ấm. Do đón em ở trường nên em không kịp thay đồ, một phần do trễ giờ nên tôi chở em đến thẳng đó. Sau một vòng giới thiệu, trước sự đùa ghẹo nửa đùa nửa thật đầy ý coi thường, phân biệt đẳng cấp của bạn bè, tôi thấy em có vẻ buồn. Đỉnh điểm là khi một thằng bạn ‘mất dạy’ lợi dụng hơi men đến ôm eo em, hỏi tôi đã ‘lượm’ em ở đâu mà ‘chưa kịp rửa phèn’ thì em sốc thật sự.

Lẽ ra, tôi nên đưa em về ngay lúc đó và suy nghĩ thấu đáo về tiêu chí kết bạn của mình thì tôi lại ngồi lại để chứng tỏ mình mạnh mẽ và không ‘lụy tình’ trước ‘con nào’ cả.

Em đã bỏ về một mình, trong lòng đầy thương tích và một cú tai nạn giao thông xảy đến... 

 Người tôi yêu đã ra đi trong một ngày lẽ ra đã rất ngọt ngào. 

Tôi mất em vĩnh viễn. Tôi mất em vĩnh viễn khi vừa kịp tỉnh ngộ ra cái phù phiếm của đám bạn bè đẹp đẽ sành điệu. Ba mẹ tôi, em gái tôi, ai cũng kết tội tôi vì với họ, em hơn một gia sư, em là chị gái, em hơn một cô sinh viên hiếu học, em là trọn vẹn những gửi gắm của ba mẹ để qua em, tôi điềm tĩnh và đàng hoàng hơn.

Tôi cũng đã có những đổi thay theo hướng tích cực. Tình yêu của tôi với em là thật, vì em thực sự là một cô gái đáng quý và đáng yêu. Nhưng chỉ một phút sai lầm, tưởng rằng mình đang thật ‘khi phách đàn ông’, tôi đã bỏ mặc em.

Mỗi ngày, Việt Nam có bao nhiêu là tai nạo giao thông xảy ra. Như là rụng một chiếc lá, như là trở một bàn tay. Người tôi yêu đã ra đi trong một ngày lẽ ra đã rất ngọt ngào. Valentine đã trở thành một ngày tang tóc trong suốt đời tôi. Công tử làm gì, thiếu gia mà chi, hotboy cũng vô nghĩa khi toàn bộ những thứ ấy đã gián tiếp giết chết em. Người con gái mà tôi yêu nhất.

Giờ đây, hễ Valentine đến, tôi chỉ biết lặng thầm ôm một bó hoa hồng, về quê em, đến bên mộ em ngồi. Tôi thường không nói gì, tôi nghĩ rằng em đã hiểu tình yêu của tôi, hiểu cả những hối hận dày vò tôi suốt những năm tháng nhớ thương em.

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm

Đọc nhiều
Tiện ích
Tin mới