Chúng tôi quyết định ly hôn bởi cả hai không thể hàn gắn tình cảm của mình. Sau ly hôn, tôi và vợ cũ đã có công việc và cuộc sống mới khá ổn định, kinh tế không còn chật vật như thời sống chung không lối thoát. Dù vậy, sự đền bù tiền bạc của chúng tôi chẳng thấm vào đâu so với những tổn thương đã gây ra cho các con.
Cũng vì buồn bã chuyện cha mẹ ly hôn, hai đứa lớn bỏ quê theo bạn vào nam. Hai đứa nhỏ nghỉ học giữa chừng vì học lực sa sút, về sống nhà ngoại. Có một thời gian con trai lớn của tôi tập tành cờ bạc, lừa người quen để mượn tiền, ăn cắp xe. Đứa con gái thì bồ bịch lung tung như thể bất cần đời.
Tôi biết nguyên nhân khiến con hư nên bàn với vợ cũ lên kế hoạch “nam tiến”, nhân tiện đưa hai đứa nhỏ vào thăm anh chị chúng. Những ngày đoàn tụ ngắn ngủi cùng nhau, tôi cảm nhận được nỗi khát khao về một mái ấm có cả ba lẫn mẹ của các con.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó quyết định vào nam lập nghiệp với mong mỏi định hướng, dìu dắt các con vào đời.
Năm bố con tôi ở cùng nhau trong một căn nhà trọ. Hai đứa lớn đã có việc làm ổn định và dần thay đổi tính nết theo chiều hướng tích cực. Lúc này con út tôi cũng đã 18, bắt đầu học nghề.
Thời gian này, tôi có tìm hiểu một phụ nữ, thỉnh thoảng tôi đưa cô ấy về gặp gỡ các con. Tình cảm của tôi và người mới chỉ dừng lại ở mức độ một tình yêu đơn thuần, của những người đến với nhau bởi thiếu thốn tình cảm, chứ chưa có sự chia sẻ, trách nhiệm. Các con tôi đã lớn, chúng không phản đối, vì cảm thông cuộc sống đơn chiếc của bố.
Dù vậy, tôi cảm nhận rằng, với cả năm bố con, vị trí người vợ, người mẹ là mãi mãi không ai thay thế được.
Trong khi đó, vợ tôi vẫn trách nhiệm với các con thì vẫn như ngày nào. Tôi thì mỗi ngày mỗi tỉnh ngộ ra. Tôi cũng tự dằn vặt mình vì đã làm tổn thương vợ và các con nhiều quá.
Rồi như trời đất đưa đẩy. Thằng con trai lớn đòi cưới vợ, nó gọi điện về quê muốn mẹ và bố đứng ra lo.
Vợ tôi bươn bả từ quê vào gặp năm cha con tôi để bàn chuyện cưới hỏi. Gia đình tôi những ngày ấy chen chúc trong nhà trọ tuy chật chội nhưng rất vui vì không thiếu ai, tôi cảm nhận được sự ấm áp dù trên danh nghĩa, vợ chồng tôi đã không còn gì.
Chúng tôi tổ chức cưới vợ cho con trai rất chu đáo. Hôm ở nhà hàng, người dẫn chương trình yêu cầu cha mẹ cô dâu, chú rể tay trong tay lên sâu khấu. Chúng tôi bất đắc dĩ nắm tay nhau một cách rạng ngời, trong niềm hãnh diện và cả mong ước của các con.
Cái nắm tay gần 10 năm xa cách, không thể nói là không cảm xúc. Trong thâm tâm, tôi vẫn luôn nhớ về những ngày tươi đẹp bên vợ con, lại nghĩ và thương cô ấy đang sống cô độc, nhất là những đêm ở bên các con trong căn nhà trọ chật hẹp, tôi chạnh lòng khi nghe tiếng trở mình, thao thức suốt đêm của cô ấy.
Không hiểu sao, từ sau ngày cưới của con trai, tôi có ý định tái hôn với vợ cũ. Mọi người ai cũng ủng hộ tôi, từ con cái đến họ hàng, bạn bè. Không chỉ là tình cũ nghĩa xưa, mà cả sự xốn xang trong lòng như cảm giác mới biết yêu lần đầu!
Tôi có chủ quan không khi nghĩ rằng, chúng tôi sẽ sống tốt bởi cả hai đều rút được kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân đổ vỡ cách đây 10 năm.