Chị không phải là mối tình đầu của anh nhưng vẫn là người anh yêu nhất cho đến bây giờ. Hai người đã từng sóng bước bên nhau, từng trao cho nhau những ngọt ngào, những hẹn thề mong ước, từng cháy hết mình vì thứ mà nhân gian gọi là tình yêu. Thế nhưng, mọi chuyện đã thuộc về quá vãng khi anh lung lạc trước một người con gái khác, buông tay tình yêu dài lâu của mình để đánh đổi danh vọng, tiền tài. Anh kết hôn sau một tháng hai người chia tay.
Đơn giản vì anh giờ đây không phải là con người của nhiều năm về trước.
Bẵng đi một thời gian, cả hai né tránh nhau hay đúng hơn là chị cố tránh những hỏi han ân cần, quan tâm không ngừng của anh. Lần này, đám cưới một người bạn thân của anh và chị, lần đầu tiên, hai người chạm mặt nhau sau năm năm. Trước khi dự đám cưới, chị đã hình dung anh sẽ đến cùng vợ, là cô gái đã từng dằn mặt chị, kêu chị tránh xa anh ra, trong khi anh và chị sắp nên duyên chồng vợ. Cũng cô gái ấy, tự dựng lên mọi chuyện, đổ cho chị cái tội phá hoại hạnh phúc của cô ta trong khi chị chưa hiểu thực hư thế nào, rồi lại đòi tự tử khiến anh dạo ấy đứng ngồi chẳng yên.
Thế mà, không hiểu sao, anh đi một mình. Chị mỉm cười chào anh theo cách xã giao thông thường. Con người ta đâu dễ giấu đi những cảm xúc của mình khi gặp lại cái nửa thân quen đến từng hơi thở. Cảm xúc của chị về anh, tình yêu của chị với anh chẳng còn, ai đó hỏi chị có thù hận không khi anh ham giàu sang, tham danh lợi mà quên hẹn ước. Đôi lúc, chị cũng tự hỏi lòng mình, chẳng biết là có hận hay không nhưng nhất định là không còn yêu. Đơn giản vì anh giờ đây không phải là con người của nhiều năm về trước. Anh lén nhìn chị, ánh mắt, nụ cười của chị vẫn như thế. Cái tươi vui giấu đằng sau đó bao nhiêu nỗi niềm mà ngày xưa, anh đã từng rất hiểu. Chị vẫn mạnh mẽ và bản lĩnh qua bao nhiêu chuyện anh gây ra.
Đột nhiên, chị nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh trao về phía chị tự lúc nào. Giữa không khí ồn ào, náo nhiệt, giữa những tiếng chúc tụng hoan ca của bao người về hạnh phúc của hai nhân vật chính trên kia thì anh đang nhỏ lệ trong lòng. Tim anh đập rộn ràng, đôi mắt ngấn nước, cái nhìn hiện rõ sự nhớ nhung, day dứt, yêu thương xen lẫn. Chị bình thản quay đi, vô tình như không hiểu về con người đã từng gắn bó ấy. Chị dằn lòng lại, để khỏi buông ra thắc mắc từ lâu “Anh đang hạnh phúc cơ mà, sao lại gầy ốm, suy sụp thế kia”.
Sau lần đó, anh lại nghĩ về chị nhiều hơn trước, vẫn là người đầu tiên anh nghĩ mỗi khi thức giấc và người cuối cùng anh thao thức tới khi vào giấc ngủ. Anh liên lạc với chị chỉ mong chị bắt máy, chỉ mong một giây thôi được nghe tiếng nói, tiếng thở khẽ khàng của chị, nhưng tuyệt nhiên, chị không bao giờ nghe điện thoại của anh. Dẫu rằng, đôi khi chị cũng muốn kiểm chứng lại xem nếu nghe giọng nói của con người kia, liệu tim mình còn thổn thức, những uất hẹn trong lòng liệu có dễ dàng trút bỏ. Nhưng không, anh đã bị ràng buộc, cái ranh giới ấy, nhất định chị không cho phép mình xen vào.
Thôi thì, mỗi người hãy sống tốt phần đời của mình. Đến cuối cuộc đời chúng ta mới thực sự thôi nghĩ về nhau.
Theo Diệu Ái (Dân trí)