Lễ cưới của người yêu

Tôi cười và nhanh nhẹn trả lời “Vâng” như một cách phản ứng mãnh liệt nhất, cô đọng nhất cảm xúc của tôi khi đó. Đau đớn, khó chịu và có cái gì nhoi nhói phía ngực trái. Anh muốn tôi đến đám cưới của anh làm gì chứ?

Tôi cẩn thận chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đến dự đám cưới của anh như tôi đang chuẩn bị cho đám cưới của chính tôi vậy. Vì tôi đã vâng như đinh đóng cột với anh trong điện thoại, vì tôi đã ậm ừ nhìn anh trong li cà phê cuối cùng khi chia tay nói sẽ đến dự đám cưới anh. Nhưng tôi đâu biết rằng, việc làm này lại khó khăn với tôi như thế! Nhưng tôi đã hứa, tôi muốn chứng minh cho anh thấy, tôi đã quên anh và trưởng thành hơn rất nhiều sau những tháng ngày bồng bột đã qua.

Gần 1 năm yêu nhau, tôi chưa có cơ hội đến nhà anh, chưa biết mọi người trong gia đình. Anh cũng có nói rằng, anh không kể gì về tôi cho người đó cả. Và tôi đến nhà anh với tư cách một người bạn. Tôi từng mơ trong đám cưới sẽ mặc chiếc áo cô dâu màu trắng tinh khôi cùng anh bước lên xe hoa với đôi mắt còn ướt lệ mà về nhà chồng. Tôi từng nghĩ, mình sẽ là cô dâu đẹp nhất, sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chúng tôi sẽ để đứng trên khán đài hôn lễ cùng trao nhau chiếc nhẫn cuộc đời dưới sự chứng kiến của gia đình và bè bạn. Giấc mơ ngày hôm qua vẫn vậy chỉ là thay đổi cô dâu.

Tôi đến nhà anh, với một người đàn ông quan trọng. Tôi chứng minh cho anh thấy sự công bằng của cuộc đời khi cả 2 chúng tôi đều đang có ai đó dành riêng cho mình. Trong buổi tối đầy ánh nến và đèn đuốc rực rỡ, cô dâu với chiếc váy đỏ lộng lẫy bước ra cầm chặt đôi bàn tay chú rể. Trái tim tôi như vỡ vụn. Đôi mắt tôi lơ đãng nhìn theo. Tôi dừng lại. Chân tôi dừng lại. Tim tôi dừng lại.

Đôi mắt anh bâng khuâng như tìm kiếm điều gì rồi chợt chạm vào mắt tôi đang còn chăm chú. Tôi đưa đôi mắt nhìn nhanh, mỉm cười rồi lảng đi… Phải chăng anh mời tôi đến để chứng kiến niềm hạnh phúc của anh và những nỗi đau khổ vẫn đập không ngừng bên ngực trái của tôi? Tôi mạnh mẽ bước đến gần chỗ hai người, đưa chiếc phong bì trắng và ghi dòng chữ mừng hạnh phúc mà tôi nắn nót từng nét, thức trắng cả đêm qua. Tôi cười và chào người phụ nữ hạnh phúc kia, bước vội đi.

Tôi tưởng mình đã quên được anh, sẽ trình diễn một màn kịch thật thành công để chứng minh cho anh thấy sự vui vẻ và trưởng thành của tôi. Tôi khóc như một đứa trẻ bị mất món quà yêu thích. Tôi đã tự lừa dối mình, dối anh rằng đã cho anh vào quá khứ. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, anh vẫn còn tồn tại như hơi thở này, nỗi đau này… đang nhói buốt tận đáy tâm can.

Ngày khi anh đi, tôi đã tự hứa với lòng mình phải luôn mạnh mẽ. Tôi đã học được bài học cần yêu thương chính mình trước khi đòi hỏi sự quan tâm và yêu thương từ người khác. Anh nói: “Em là cô gái mạnh mẽ và cứng cỏi, hiền lành và sâu sắc”. Vẻ bề ngoài của tôi đã tố cáo tính cách tôi như vậy sao? Để anh nghĩ rằng tôi đủ dũng cảm đến dự đám cưới của người yêu cũ và chúc mừng hạnh phúc cho anh? Khi vết thương trong trái tim còn chưa thành sẹo, tôi chẳng bình thản mà bước đến, chỉ là đã từng hứa và sẽ làm. Tôi hối hận vì đã diễn vở kịch ngu ngốc đó, nhưng ít nhất tôi cũng biết, anh quan trọng với tôi như thế nào?

Đám cưới anh, tôi dám đến và tôi hối hận vì vở diễn thất bại. Dù sao, tôi đã từng mơ mình sẽ cô dâu cùng đi bên anh trong một ngày nhiều nắng như hôm nay. Chỉ là đã có một người thay thế tôi yêu thương anh hết cuộc đời này. Có những hối hận thật là muộn màng…

Theo Gui

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm

Đọc nhiều
Tiện ích
Tin mới