Em mệt quá rồi anh ạ. Trên con đường dài bất tận, chỉ có mình em. Làm sao em có thể chạy theo anh mãi nếu không một lần trong đầu anh có ý định sẽ chờ em… Em đã từng nghĩ nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước, thì chỉ cần anh bước 1 bước về phía em thôi, em sẽ tự mình đi quãng đường dài còn lại để đến bên anh. Nhưng anh không làm vậy.
Em lún quá sâu vào tình yêu này, em đã chạy đoạn đường quá dài nên giờ ngược đường trở lại sao mà nhọc nhằn quá. Giống như người ta cố gắng hi vọng thật nhiều thì giờ đây lại thấy vọng càng lớn.
Thật may là anh đã tàn nhẫn không ngoái đầu lại nhìn em, bởi vì như thế em mới có sức mạnh để quên anh. Vượt qua khổ đau để được bên người mình yêu đã khó, buộc phải quên một người mà mình quá yêu thương còn khó hơn gấp bội. Nhưng có gì thay đổi được, bởi vì, anh có thương em đâu.
Trên con đường đi ngược lại với cảm xúc của con tim, em bắt gặp kí ức một thủa nào yêu anh mê đắm. Ở đó, em thấy những dại khờ của em, thấy những nông nổi, vụng dại, thấy sự ngu ngơ và cả một niềm tin son sắt. Em giống như người đi tìm lại bản thân mình của một thời quá khứ. Cứ mỗi lần nhớ về một kỉ niệm, lại thấy tim nhói đau. Không phải vì tiếc nuối mà vì giận sao bản thân mình khờ đến vậy.
Em mặc kệ phía sau lưng mình những lời mời gọi. Em lao vút vào màn đêm, lao vào quá khứ để tìm lại một thủa chưa từng biết yêu anh. Dẫu rằng có thể em sẽ không bao giờ tìm thấy em của ngày xưa.
Ngược đường, ngược nắng, ngược những nỗi sầu đã đi qua, em tự khắc làm tim mình chai lại. Hình bóng anh mờ dần trên cung đường em đi.
Em tin rồi sẽ có một ngày em tìm về được vạch xuất phát, nơi mà em đã từng đó đó ngóng về anh. Nhưng lần này em không mềm yếu và cất bước chân đuổi theo anh nữa. Em sẽ đứng lặng yên, nhìn anh và mỉm cười. Bởi vì anh không thuộc về em. Khi em quay lại được là mình, khi ấy em gọi anh là người dưng…
Theo Eva