Muốn tìm lời giải đáp cho câu hỏi hóc búa này, trước hết phải cùng thống nhất một vài khái niệm để có chung ngôn ngữ khi bàn về chuyện này .
Trước hết phải thẳng thắn nhìn nhận, việc các đức ông chồng “đi lăng nhăng” tuy chưa thành đại dịch, nhưng cũng khá phổ biến, ở bên vợ cũng có kẻ lăng nhăng, nhưng sống xa vợ, hình như số này lớn hơn hẳn.
Người ta, kể cả các ông chồng ăn vụng cũng như xã hội xung quanh, thường lý giải đầy ngụy biện rằng tại “xa vợ”! Và cái lý cùn này trong thực tế đã khiến cho nhiều ông không bị lương tâm cắn rứt, không nhìn nhận tật xấu của mình. Nhưng thưa các quý ông, người vợ vắng chồng cũng có thể viện lý “vắng chồng”, không biết khi ấy các ông có nghe nổi không?
Đó là về đạo lý, nhưng xa vắng rõ ràng là thiếu thốn tình cảm. Có cách nào bù đắp sự thiếu thốn này để ông xã có thể đứng vững trước các cám dỗ ‘chết người” hay không?
Thực ra là có. Cách đơn giản nhất và cơ bản nhất là … đừng sống xa nhau nữa! Nếu biện pháp này trước mắt bất khả thi, thì vợ chồng bạn cũng nên xem xét nó trên cơ sở dài hạn. Tuy nhiên, trong khi vẫn phải xa vắng nhau, theo tôi không có cách nào khác là tăng “cường độ” lên để bù cho sự thiếu hụt về “cự ly”.
Vậy tăng cường độ nghĩa là thế nào? Hãy năng gặp nhau hơn những khi có thể, nếu ông xã không đến được với mình thì mình đến với ổng. Hãy đi ăn với nhau nhiều hơn, cùng mua sắm với nhau nhiều hơn và cùng tham gia nuôi dạy con cái nhiều hơn, để sự hiện diện của người này luôn “sắc nét” ở người kia, tránh tình trạng “cách lòng”! Tuy nhiên, một việc hết sức quan trọng là hãy đừng lười âu yếm nhau, “yêu nhau” nhiều hơn khi có thể, để cho chàng, cũng như bạn luôn mang dư âm ngọt ngào, khát khao khi nghĩ về nhau. Không tạo kẽ hở cho kẻ thứ ba nào đó tìm cách xen vào.