Có chăng qua một thời gian dõi theo họ, thấy họ cống hiến, nhìn những cảm xúc, một hành động đẹp ta bắt đầu yêu mến họ. Thành Lương là một “người dưng” như thế.
Điều gì đọng lại sau mỗi mùa bóng? Là bàn thắng đẹp? Là cầu thủ tài năng? Hay những ồn ào riêng tư?
Tôi thì nghĩ rằng khi những trận đấu kết thúc người ta thường nghĩ về những điều bình dị. Một hành động đẹp sẽ khiến người hâm mộ nhớ và yêu mến.
Thành Lương là một người giàu cảm xúc. Bước vào sân, anh đặt hết tình yêu vào trái bóng. AFF Cup 2010, anh khóc nức nở khi phải nhận thẻ đỏ rời sân trong trận bán kết gặp Malaysia. Tôi xem đó là một “hành động ngược”, bởi lẽ thường những cầu thủ lãnh thẻ đỏ ra sân thường mang theo sự bực bội, phản ứng. Còn Thành Lương khóc! Thành Lương không hoàn hảo, Thành Lương cũng chỉ là những con người bình thường, biết buồn, biết khóc, gần gũi như chính mỗi chúng ta!
Rồi SEA Games 2011, anh phải băng bó trên đầu ra sân thi đấu và phải “trả giá” bằng việc phải nhập viện sau đó.
Và năm 2014, trong trận bán kết lượt đi AFF Suzuki Cup giữa Malaysia-Việt Nam xảy ra sự cố cổ động viên Việt Nam bị một nhóm quá khích người Malaysia đánh trên khán đài. Có cổ động viên bị đánh máu chảy đầm đìa. Khi ấy, Thành Lương đang ở khu kỹ thuật đã nhanh trí xin băng bông cứu thương của bộ phận y tế và tức tốc chạy nhanh đến khán đài chuyển lên để kịp cầm máu và sơ cứu cho các cổ động viên Việt Nam gặp nạn.
Đó là tình đồng bào, khi khoảng cách giữa cầu thủ và người hâm mộ không còn!
Sự nghiệp của một cầu thủ chẳng mấy chốc qua đi, những bàn thắng đẹp cũng phải nhường chỗ cho những bàn thắng đẹp hơn. Những tài năng đều có lúc phải “an phận” vì gánh nặng tuổi tác. Khi giã từ sân cỏ, điều còn lại có chăng là những hình ảnh đẹp. Bởi bóng đá suy cho cùng là sự kết nối giữa cầu thủ và người hâm mộ. Và Thành Lương đã làm được điều đó.
Xin cho tôi một vé gặp Thành Lương!
ĐẶNG ĐỨC LỘC (44/6 đường số 1, khu phố 2, phường Linh Xuân,
quận Thủ Đức, TP.HCM)