Mất cái ngàn vàng ở tuổi 38 vì người đàn ông có vợ
Câu chuyện của tôi chắc chắn cũng giống như bao chuyện người khác về việc yêu người có vợ, tôi muốn viết lên đây để bạn đọc thấy chuyện yêu người có vợ luôn có cùng một kết thúc, chỉ khác nhau ở phần mở bài và thân bài. Đừng bao giờ tin, và bào chữa cho bản thân.
Tôi, một phụ nữ 38 tuổi chưa chồng, trải qua vài mối tình nho nhỏ, không đi đến đâu. Thời gian trôi qua, chai lỳ trước mọi lời nói ra vào rằng ế chồng, tiếng thở dài nhè nhẹ của mẹ, cái lắc đầu ngao ngán của anh em. Làm gì bây giờ? Ào ào đi lấy chồng à? Thôi! Tôi cứ thế hãnh diện với bản thân. Học ra trường, kiếm một công việc lương bổng khá tốt, quan trọng nhất là khoản trinh tiết mà ai cũng nói là cái ngàn vàng mà tôi dù muốn dù không đã giữ được.
Một ngày, trong buổi họp đối tác với công ty, tôi gặp anh, đẹp trai, to cao như diễn viên phim Hàn Quốc. Chào, gặp gỡ, trao đổi rồi ra về với một số chi tiết quan trọng cần biết là anh hơn tôi hai tuổi, đã có vợ, kết thúc là chở về giùm vì nhà cùng đường. Đẹp trai như anh ở tuổi 40 thì chuyện có vợ là thường tình. Sáng chủ nhật tuần ấy, tôi đi chùa gặp anh cùng vợ ở đó. Tôi gật đầu chào lịch sự, hình như trong lòng có một chút gì đó ganh tị. Sau lần ấy, anh gọi điện thoại, nhắn tin hầu như mỗi ngày.
Tôi hỏi “Anh có con chưa"? Một tiếng thở dài ở đầu dây bên kia: "Chuyện dài lắm, anh có thể gặp em hôm nay không”? Nghĩ bụng, 38 tuổi như mình đời nào vướng vô mấy ông có vợ, tại sao lại không gặp cơ chứ. Anh nói có vợ ba năm nay rồi, hối hận vì tìm hiểu vợ chỉ vỏn vẹn hai tháng rồi cưới. Anh và vợ không gần nhau gần cả năm nay, rồi còn tìm hiểu vợ anh từng phá thai hai lần, có lẽ đó là lý do tụi anh không có con.
Sau lần ấy chúng tôi nhắn tin nhiều hơn, gặp nhau sau giờ làm, uống nước, ăn uống chia sẻ, động viên, an ủi. Anh cứ xem tôi như thiên thần, quỵ lụy, luôn khen tôi đẹp. Anh bảo không bao giờ dám nhìn vào đôi mắt tôi, nếu nhìn vào chắc chắn sẽ bỏ tất cả. Anh nói không yêu vợ, vợ chồng ngày càng khác biệt. Tôi tỏ vẻ chín chắn, nói anh đừng nghĩ vậy, hy vọng vợ chồng anh từ từ sẽ tìm được hạnh phúc.
Nói chuyện được bốn tháng, tôi bắt đầu có cảm tình với anh, suy nghĩ ích kỷ len lỏi trong tâm trí, tôi khuyên bảo anh trong sự ích kỷ được che đậy bằng sự chín chắn: “Hôn nhân mà không hạnh phúc, tại sao anh lại phải chịu đựng. Em không nói anh bỏ cô ấy nhưng anh phải xem lại hôn nhân của mình, ngồi xuống nói cho cô ấy hiểu". Anh bảo: "Không có gì để nói em ạ. Cô ấy rất dữ dằn". Anh buồn bã lắc đầu và bất chợt ôm tôi vào lòng. “Chúng ta gặp nhau trễ quá nhưng không phải không có hậu. Làm bạn gái anh nha, anh phải dứt khoát với vợ. Đây chính là tình yêu mà ông trời trao cho anh”. Anh bảo sẽ ly dị vợ vì không có tình yêu, chỉ sống bởi trách nhiệm.
38 tuổi đầu, hình như tôi chưa đủ mạnh để thoát khỏi tay anh. Tôi đã bước vào thứ tình cảm mà người đời oán ghét nhưng vẫn bảo vệ mình bằng suy nghĩ muôn thuở của chuyện yêu người có vợ: “Anh ta khác với những người đàn ông khác”. Chúng tôi chính thức quen nhau trong từng buổi đi chơi lén lút, hồi hộp và dĩ nhiên tôi cảm thấy hạnh phúc. Anh nắm tay tôi trong mọi con phố, anh bảo không sợ gì hết, vợ có nhìn thấy thì về nhà nói chuyện phải trái. Còn định làm gì em anh sẽ kết thúc ngay. Đã đến lúc anh sống đúng cảm giác của mình.
Tôi làm sao tỉnh táo để mà phán đoán lúc đó bằng những lời nói trên? Anh ra mắt mẹ tôi và gia đình, sự hạnh phúc lộ rõ trên gương mặt các thành viên gia đình tôi. Anh phụ giúp mẹ tôi mọi việc, mọi người nhìn tôi với ánh mắt hạnh phúc, tôi sợ mẹ thất vọng nên đã nói tất cả với mẹ. Rồi mẹ hỏi “Anh ta ly dị chưa”, câu hỏi ngắn mà tôi như không hiểu, trả lời với một tâm trạng thật mong manh: "Ly thân mẹ ạ, đang tiến hành thủ tục ly dị”. Tôi đã nói dối để bảo vệ thứ hạnh phúc mà ai cũng cười chê.
Tôi đã trao cho anh sự trong trắng trong tâm trạng hạnh phúc, không đắn đo, suy nghỉ, rồi thổn thức trong tay anh chỉ vì một câu nói: "Em phải là vợ của anh, nhớ đừng đối xử với anh như cô ấy nhé. Đừng bỏ anh”. Trong tôi không có chỗ cho sự hoảng sợ hay hoang mang khi lần đầu trao thân như tôi từng đọc trên mạng, chỉ có một suy nghĩ rằng trước sau cũng vậy, quan trong nhất là hiến dâng cho người mình yêu.
Ngày ly dị vợ của anh chưa đến gần thì anh đến ôm tôi rồi khóc: "Vợ anh có thai, sau ba năm tưởng chừng như hết hy vọng giờ bỗng nhiên có”. Tôi chỉ biết nhìn anh. Ghét? Không, anh đâu có nói dối tôi. Hận? Không, tôi tự lao vào mà, không ai gạt tôi cả. “Em chúc anh hạnh phúc”, tôi nói như khóc, cũng che đậy bằng sự cao cả, chính chắn nhưng đã sụp đổ sau đó. Tôi òa khóc với mẹ, điều bản thân chưa bao giờ làm. Mẹ trong những ngày đó lo cho tôi biết nhường nào, chúng tôi kết thúc như chưa có bắt đầu, chẳng ai có lỗi với ai cả. May mắn là gia đình anh không bị xáo trộn vì sự xuất hiện của tôi trong gần một năm qua. Tôi chỉ biết thầm xin lỗi chị rồi ôm trong lòng một trái tim rớm máu, không thể đổ lỗi cho ai.
Các bạn ạ! Thà được hận được ghét kẻ làm mình đau còn hơn là hận chính bản thân, hận cho sự khờ khạo ở tuổi 38 của tôi, tuổi mà tôi luôn tự hào hãnh diện về sự chín chắn, chững chạc. Bài học này khá đắt nhưng không quá trễ. Tôi biết mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, ai đang yêu người có gia đình nếu đọc những bài báo khác về nội dung tương tự đều có một suy nghĩ như tôi trước kia, rằng anh ấy yêu mình thật, vì hoàn cảnh thôi, làm sao kìm chế được con tim. Đàn ông có gia đình sẽ yêu bạn thật nhưng không dễ bỏ tất cả mà làm lại từ đầu. Dù có chăng nữa bạn sẽ phải vượt qua muôn vàn khó khăn để cướp lấy hạnh phúc từ tay người khác.