Có lẽ nhiều người sẽ mắng tôi ngu, già đầu còn dại gái. Bản thân tôi khi viết những dòng này cũng chỉ muốn nhìn nhận lại con đường đã qua để xem rằng mình thực sự đã sai hay đúng.
Tôi 38 tuổi, ngoại hình bình thường, làm nha sĩ. Nhiều người nghe nghề nghiệp của tôi thì nghĩ ngay tôi là đại gia. Kỳ thực tôi không giàu, từ nhỏ tôi hoàn toàn tự lực, để có được cái bằng nha sĩ tôi cũng đánh đổi không ít. Kỳ cụi suốt mấy năm trời, tôi được một người thầy giới thiệu công việc tại trung tâm y tế. Đi làm đã nhiều năm nhưng tôi không tiền cũng không gia thế nên đành chấp nhận vị trí khiêm tốn, chỉ mong kiếm đủ tiền nuôi cả đại gia đình ở quê.
Do dành quá nhiều thời gian cho công việc nên tôi tự biến mình thành người ế. Nhìn lại thấy mình rất nhàm chán so với những người đàn ông khác, không vui tính, không bảnh bao cũng không có thời gian vui chơi, không ế mới lạ. Cho đến một ngày tôi quen cô ấy là bạn thân của đồng nghiệp tôi, năm nay ngấp nghé 30 mà còn độc thân. Chúng tôi bắt đầu làm quen, tính cô ấy giản dị, không đòi hỏi cũng không sành điệu nên tôi cho là thích hợp với mình.
Yêu nhau được khoảng 1 năm tôi luôn nghĩ mình là người may mắn vì cuối cùng cũng có một người bạn gái hiền thục, phù hợp và thực lòng. Cô ấy rất chu đáo, dễ thương, biết suy nghĩ và quan tâm tôi, tôi tự hào lắm vì tin rằng mình thuộc loại tốt gỗ hơn tốt nước sơn và cô ấy nhìn ra điều đó nên mới yêu tôi.
Nhân đợt sinh nhật mẹ cô ấy, tôi được dẫn ra mắt. Hôm đó đi chọn quà cho mẹ, ban đầu cô ấy nói mua vải may áo dài, tôi đồng ý. Trên đường đi nàng muốn ghé cửa hàng nữ trang để sửa lại chiếc nhẫn cũ. Đến nơi chúng tôi được giới thiệu có chương trình giảm giá nữ trang ngọc trai. Tôi đề nghị xem thử nếu vừa túi tiền thì mua làm quà cho mẹ luôn vừa giá trị lại chắc chắn lấy điểm với phụ huynh. Nàng đồng ý ngay làm tôi hơi bất ngờ nhưng vì là ý mình, tôi không phàn nàn gì. Nàng chọn một sợi dây chuyền, hơi đắt nhưng thấy nàng nở mặt nở mày với cha mẹ tôi cũng vui.
Sau đó thường xuyên xảy ra những tình huống mà tôi phải chi trả số tiền nhiều hơn tôi nghĩ vì các công việc liên quan đến nàng. Tôi cho là đàn ông gánh trách nhiệm này với vợ chưa cưới là bình thường, nhưng nó nhiều và thường xuyên quá khiến tôi chột dạ. Ví dụ một hôm nàng bệnh, tôi hỏi han thì nói vì trời nóng quá mà nhà không có máy lạnh nên bị choáng, nàng nằm bẹp cả tuần khiến tôi rất xót ruột. Tôi đề nghị gắn máy lạnh thì nàng gạt đi nhưng cha mẹ lại hết sức ủng hộ. Rồi chẳng lẽ chỉ gắn cho nàng, tôi phải gắn luôn cho cả phòng phụ huynh. Đợt đó mới được thưởng Tết nên tôi thấy thôi cũng được, coi như là lì xì đầu năm.
Dù nàng không bao giờ đòi hỏi tôi mua sắm, quà cáp gì nhưng khi đi chơi cùng tôi nàng chỉ có 2-3 bộ quần áo mặc đi mặc lại. Tôi không quan trọng bề ngoài nhưng nghĩ bạn gái mình thua kém người khác tôi cũng không vui nên đưa tiền bảo nàng mua đồ mới. Như những cô gái khác thì sẽ vui vẻ lấy tiền rồi ôm chầm người yêu cám ơn rối rít còn cô ấy vừa nhận vừa nhăn nhó nói vì tôi mà phải điệu.
Vài ngày sau, có việc gì đó mà nàng cứ buồn bã tôi gặng hỏi nàng nói sắp kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ, cả đời ba mẹ chưa từng được đi du lịch nên muốn tặng ba mẹ một chuyến đi mà không có tiền. Tôi luôn cảm thấy hình như mình cứ vô tình “được” đưa vào tình huống phải tự giác hiểu mình phải làm gì dù chẳng ai bắt mình làm vậy. Nhưng chẳng lẽ với cha mẹ vợ tương lai tôi lại tính toán, hơn nữa chuyện này cũng rất chính đáng, nên làm, thế là tôi lại “tình nguyện”.
Cứ như vậy, tôi đã mua xe mới cho nàng, đổi điện thoại, laptop, mua máy tập thể dục cho phụ huynh v.v…. Có một vài lần nàng mượn tôi tiền với lý do bạn nàng gặp khó khăn, tôi vô tư đưa lần thì 20 triệu, lần 15 triệu…cũng lâu rồi chưa thấy bạn nàng trả. Chúng tôi có làm chung một tài khoản ngân hàng để cả hai cùng gửi tiền vào tích lũy cho tương lai, đương nhiên hàng tháng phần góp của tôi cao hơn, cô ấy chỉ góp gọi là “đại diện” vì thu nhập có hạn.
Dần dần tôi nhận thấy từ khi có nàng tôi tốn kém hơn rất nhiều dù nói ra như vậy thấy thật không đáng mặt thằng đàn ông. Chính vì thế mà tôi luôn đấu tranh giữa việc tôi có đang bị lợi dụng hay không hay là thực ra như thế là bình thường. Xét cho cùng cô ấy chưa từng mở miệng đòi hỏi tôi thứ gì và vẫn luôn rất giản dị. Nghĩ quá thì tôi thấy mình bần tiện bủn xỉn chưa gì đã lo mất của.
Tính đến nay đã 3 năm, tôi đề nghị cưới mấy lần nhưng cô ấy vẫn nói rằng chưa đến lúc dù cả hai chẳng còn trẻ trung gì. Cô ấy luôn nói anh hãy suy nghĩ kỹ, đừng nôn nóng vì lớn tuổi, nếu sai lầm anh khổ khi ấy em cũng không sung sướng gì. Tôi chỉ mong xây dựng một gia đình thật hạnh phúc, chúng tôi yêu nhau và tôi đầu tư rất nhiều thời gian, tiền bạc vào mối quan hệ này rồi nên không bao giờ muốn từ bỏ. Có điều sao đến bây giờ cô ấy vẫn chần chừ?
Ngô K.