Cho sinh nhật Phương Thảo
Ðời reo vang phút tiếng khóc sinh thành
Phút nụ cười long lanh đôi mắt má
Ðôi tay ấm má úm tròn muôn phía
Bé bỏng nằm…, ba nợ một vòng ôm
Má vượt cạn một mình từ vạn dặm Quy Nhơn
Ba thắc thỏm giữa Sài Gòn lữ thứ
Mới lọt lòng, biết thế nào trách cứ
Con thiệt thòi như thể chẳng gì hơn
Rồi con lớn dần trong thiếu thốn ngỡ vô phương
Sữa mẹ tắt là vú dì sẵn thắp
Ngày con sốt, bao vỗ về ôm ấp
Nội ngoại hai bà giành cháu cho ông
Rồi con lớn dần, má thường khấn thinh không
Mưa thuận gió hòa cho vơi thời khốn cực
Tâm linh đổ bóng về như hư như thực
Làm bờ vai cho ý chí lên ngôi…
Rồi con lớn dần cho niềm tin sinh đôi
Ghế thuốc lá vệ đường, má thôi ngồi khuya sớm
Chiếc xe đạp cũng thôi ngày đưa đón
Bà Tú Xương cùng ông Tú... ra khơi
Rồi con lớn thêm dưới quang tạnh mây trời
Cái khôn kịp ló ra từ cái khó
Biết lửa ấm chắt chiu từ đôi hòn than nhỏ
Ba má chung tay cời, canh cánh hóa nguôi ngoai
Rồi con lớn dần cho mắt ngước chân mây
Ðời phải khác dù lòng không thể khác
Thiên thanh nhớ âm u hồi thắt ngặt
Miếng cá thừa nhớ lúc chén cơm không
Rồi con trưởng thành theo khát vọng hanh thông
Ðược bù đắp cho tháng ngày cơ nhỡ
Vòng ôm khuyết thuở chào đời ba nợ
Ðã trăng rằm theo mỗi bước con đi…
NGUYỄN THÁI DƯƠNG