Bằng nghị lực phi thường, Nguyễn Thị Minh (26 tuổi) ngụ khu phố 4, phường Trảng Dài, TP Biên Hòa (Đồng Nai) đã vượt qua những ngày gian khó nhất của cuộc đời.
Tai họa liên tiếp ập xuống
Cha mất khi Minh mới hơn năm tuổi. Minh học xong lớp 9 thì phải chấm dứt việc học để cùng em gái theo mẹ vào TP Biên Hòa (Đồng Nai) mưu sinh. Dù rất muốn được đến trường nhưng do cuộc sống khó khăn nên Minh phải xin vào làm công nhân thời vụ cho một công ty sản xuất bánh kẹo để kiếm tiền phụ giúp mẹ nuôi em ăn học. Thế nhưng cuộc đời bất hạnh của Minh không dừng lại ở đó, một tai nạn bất ngờ xảy đến khiến mắt trái của Minh bị mù vĩnh viễn.
Đau khổ tột cùng, cô bé Minh với đôi mắt đen lay láy, to tròn, hồn nhiên ngày nào giờ trở nên lầm lỳ, ít nói và luôn lảng tránh mọi người. Đúng thời gian này, Minh lại phát hiện mẹ mắc bệnh ung thư dạ dày nhưng không cho hai chị em biết. Thương mẹ, thương em, Minh đã quyết tâm cố gắng rũ bỏ mặc cảm, cố gắng hòa nhập với cuộc sống. Minh đi làm cũng là lúc bệnh của mẹ ngày càng thêm trầm trọng. Em bảo mẹ đi chữa bệnh nhưng mẹ từ chối. Mẹ bảo: “Hãy dành dụm tiền để mua một mảnh đất, xây căn nhà nhỏ để lỡ mẹ có chết thì hai chị em còn có nơi mà che nắng che mưa”.
Đầu năm 2005, sau bao nhiêu năm dành dụm, cộng thêm số tiền bán nhà ở quê, ba mẹ con Minh mua được một miếng đất và cất được căn nhà cấp bốn chưa đầy 20 m2. Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Khi xây nhà xong cũng là lúc bệnh tình của mẹ trở nặng. Và mẹ em đã mất sau đó không lâu. Không tiền, không người thân thích, hai chị em Minh phải nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm, chính quyền địa phương lo ma chay cho mẹ.
Minh với giấy khen về thành tích tham gia công tác đoàn.
Minh làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi em.
Quyết tâm nuôi em ăn học
Mẹ mất, chỗ dựa duy nhất cũng không còn khi Minh vừa tròn 16 tuổi, còn em gái Minh mới 11 tuổi. Bơ vơ giữa đất khách quê người khi tuổi còn nhỏ. Nhiều đêm hai chị em nằm ôm nhau khóc cho tới sáng. Trong lúc đang tuyệt vọng thì bỗng nhiên Minh ngồi dậy cầm tay em gái, nói: “Em cứ yên tâm. Chị sẽ đi làm để kiếm tiền nuôi em ăn học đến nơi đến chốn. Chị sẽ cho mọi người thấy dù chị tàn tật, không cha, không mẹ nhưng vẫn có thể làm việc để nuôi em ăn học đàng hoàng”.
Nói rồi, Minh kéo em gái dậy dọn dẹp nhà cửa và dắt em đến trường. Từ đó Minh làm việc quần quật suốt ngày để kiếm tiền nuôi em. Hằng ngày, Minh thức dậy lúc 4 giờ 30, đạp xe khoảng 5 km qua huyện Vĩnh Cửu xin phụ quán bún bò đến 7 giờ 30 thì vào công ty làm việc. Tối Minh lại nhận hàng đan lát, may và đồ điện tử về nhà gia công đến tận 11, 12 giờ đêm mới ngủ để kiếm thêm thu nhập. Nhiều khi Minh làm thâu đêm để có tiền kịp đóng học phí cho em.
Thương chị vất vả, Tâm cũng cố gắng học hành và tranh thủ làm thêm kiếm tiền phụ giúp chị lo cuộc sống cho hai chị em. Nhờ vậy năm nào Tâm cũng được học sinh giỏi và học sinh tiên tiến của lớp. Năm 2012, Tâm thi đậu vào khoa dược Trường CĐ Y tế Đồng Nai. “Em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ để sớm ra trường xin việc làm phụ giúp cho chị. Nếu giúp được chị có thể đi học lại thì thật tốt và dành dụm tiền để chữa khỏi mắt cho chị nữa” - Tâm tâm sự.
Ước mơ cháy bỏng
Khi nghe em gái nói đến chuyện học hành, Minh lại không giấu được nước mắt vì buồn tủi. Mặc dù phải làm việc cật lực thay cha mẹ để nuôi em ăn học suốt 10 năm qua nhưng Minh vẫn tranh thủ tham gia hoạt động công tác đoàn thanh niên của địa phương và nhận được nhiều giấy khen của phường cũng như của TP. Đặc biệt trong Minh luôn khát khao được đi học lại.
Khi chúng tôi hỏi ước mơ và dự định trong cuộc sống của hai chị em sắp tới sẽ như thế nào, không một chút đắn đo suy nghĩ, Minh trả lời ngay: “Trước mắt em sẽ cố gắng làm việc để nuôi em gái học ra trường và xin việc làm ổn định. Sau đó em sẽ làm lại hồ sơ để học bổ túc văn hóa cấp III. Nếu có thể em sẽ học lên nữa”.
Ước mơ là vậy nhưng chúng tôi biết sẽ còn nhiều chông gai thử thách đối với hai chị em Minh trên đường đời sắp tới. Là sinh viên mồ côi cả cha lẫn mẹ và gia đình thuộc diện nghèo, có chứng nhận của địa phương nhưng suốt hai năm học CĐ Tâm không hề được nhà trường miễn, giảm học phí. Còn với Minh thời gian gần đây do làm việc quá sức em đã bị nám và teo phổi cùng với bệnh dạ dày. Đi khám, bác sĩ yêu cầu không được làm việc quá sức nhưng Minh không thể làm khác, vì không làm việc thì biết lấy gì nuôi em ăn học. Vừa kể chuyện, tiếng ho khó nhọc của Minh lại cất lên khiến chúng tôi không khỏi chạnh lòng.
TIẾN DŨNG