Trước đó, trong đơn khởi kiện nộp tại TAND huyện Mỏ Cày Nam, bà L. trình bày tháng 10-2014, bà có cho cháu là chị H. vay 56 triệu đồng để trả nợ ngân hàng với lãi suất 15% một tháng, thời hạn thanh toán là 10 ngày. Bà giao tiền cho chị H. nhận và ghi giấy nợ. Chồng chị H. biết việc chị H. vay tiền của bà. Do đến nay chị H. vẫn chưa trả tiền gốc và lãi nên bà yêu cầu vợ chồng chị H. phải liên đới trả cho bà tiền vay gốc (không tính lãi).
Ra tòa, chị H. khai trước đó mẹ chị có vay tiền của bà L. Lúc mẹ chị bị bệnh nặng nằm bệnh viện, bà L. sợ mẹ chị lỡ có việc gì sẽ không ai trả nợ nên đến đòi nợ, buộc chị phải ký nhận nợ thay mẹ. Chị là con lớn trong nhà nên mới viết giấy nhận nợ thay mẹ và chồng chị không hay biết việc này.
Chồng chị H. cũng khai vợ chồng anh đã ra ở riêng nên anh không hề hay biết gì về việc nợ nần giữa mẹ vợ anh với bà L.
Xử sơ thẩm, TAND huyện Mỏ Cày Nam chấp nhận một phần yêu cầu của bà L., buộc chị H. phải trả cho bà 56 triệu đồng.
Bà L. kháng cáo, cho rằng chị H. mượn nợ để trả nợ ngân hàng, phục vụ nhu cầu cần thiết cho gia đình. Chồng chị H. vẫn sống chung nhà, hôn nhân vẫn tồn tại nên phải có trách nhiệm liên đới trả nợ cho bà. Theo TAND tỉnh Bến Tre, chị H. không thừa nhận vay tiền của bà L. để trả nợ ngân hàng. Bà L. cũng không chứng minh được việc chị H. vay tiền để trả nợ ngân hàng, phục vụ chung cho nhu cầu cần thiết của gia đình chị. Do đó, tòa sơ thẩm tuyên buộc một mình chị H. phải trả nợ cho bà L. là phù hợp.