Bún chửi và thái độ AQ

Sau khi mua quà xong, người bạn ấy nói với tôi một cách ngạc nhiên: “Trong Sài Gòn này lạ thật. Bán hàng xong là người bán luôn cảm ơn người mua. Ngoài em thì không bao giờ có”. Tôi bảo trong Sài Gòn này nó thế! Bởi vì từ trước đến nay người trong Sài Gòn quan niệm người bán mang ơn người mua. Nếu bạn đi mua rau củ về nấu canh thì người bán sẽ cho thêm một mớ hành, ngò (mùi thơm). Có thể đây là lòng thơm thảo và cũng là “mánh” để cho người mua ghé lại thêm nhiều lần nữa. Cơ bản là quê bạn sống trong bao cấp lâu quá nên cái tâm thế người bán là người ban ơn vẫn còn in sâu, không dễ gì một sớm một chiều mà phai đi được.

Tôi ra Hà Nội. Một người bạn văn đưa tôi đi ăn phở Bát Đàn. Bạn nói phở ở đây ngon và đặc biệt lắm. Đặc biệt sao? Khách phải tự bưng tô, cầm sẵn tiền, sắp hàng đến quầy chứ không ai phục vụ. Tôi liền từ chối. Ngon cỡ nào tôi cũng không thể ăn kiểu như được người bán bố thí. Và ngay cả ăn không trả tiền tôi cũng không đến. Để giải quyết, bạn văn tôi đưa tôi đến quán cà phê đối diện và nhờ người phục vụ quán cà phê mua phở giùm. Phở ra sao? Cũng như cỡ Phú Gia trong này là cùng. Ngon có lẽ vì phải đứng sắp hàng như thời bao cấp? Nếu không nói ngon thì uổng công mình sao? Tôi nói với bạn trong Sài Gòn chưa bao giờ có cảnh người ăn phải đứng sắp hàng như vậy - ngay cả trong thời bao cấp. Chúng tôi có thể đứng sắp hàng mua phiếu, không chen lấn nhưng đứng sắp hàng, bưng tô, cầm đũa muỗng chờ đợi như sắp được phát chẩn, bố thí thì không còn ra cái “thống chế” gì cả. Ngay thời uống bia kèm mồi, một dĩa mồi có được một ấm bia, chúng tôi cũng ngồi ở bàn mà chờ phục vụ.

Nghe nói ở Hà Nội có hàng bún chửi được đưa lên xi-èn-èn (CNN) có người lấy làm hãnh diện. Ẩm thực đường phố ta đã được giới thiệu ra thế giới hoành tráng chưa?

Tôi thấy hoành tráng cái nỗi gì mà tự hào! Người làm phim truyền hình luôn muốn đi tìm cái lạ ở đất nước họ đến. Ở xứ họ có bao giờ được nghe cũng như thấy người bán có uy quyền với khách như ở Hà Nội ta. Bởi vậy, trong con mắt truyền hình, đây là chuyện hiếm, lạ mà không quý. Cho khán giả xem để biết cho… vui. Để hiểu thêm cách buôn bán ở Hà Nội.

Thôi, đây là thói quen của bà chủ bán quán chửi. Ta không bàn. Chúng ta nên tự hỏi tại sao có khách bị chủ quán chửi mà vẫn đến ăn. Hay là quán này ngon nhất xứ Hà thành, vô đối thủ? Hoặc là nó quá rẻ. Rẻ như cho không? Cũng có thể quán này ngon vì có kèm theo tiếng chửi. Chẳng biết! Thôi cứ cho là quán này vừa ngon, nhiều bổ mà lại rẻ. Rẻ như cho không. Chịu đựng tiếng chửi chút nhưng ăn được miếng ăn giá rẻ thì có sao? Nhưng thực ra cũng không hề rẻ hơn những quán ăn khác. Thế mà tại sao họ lại vẫn cứ ăn?

Thôi cứ cho là quán rất ngon, ngon lắm. Duy nhất ở Hà thành quán này là bá chủ. Nhưng để ăn miếng ngon mà bị chửi thì có nên không? Tôi thì nhất quyết không ăn rồi đó. Ở Sài Gòn, nghe nói cũng có một quán miến chửi cũng do một người gốc Bắc làm chủ với hương vị Hà Nội. Khách hàng cũng đông, mỗi sáng xe cộ của nam thanh nữ tú chật lề đường. Nhưng tôi không hề vào vì quan niệm chỉ vì một miếng ngon, hợp khẩu vị mà nghe chửi - dù cho chửi người khác - thì nhục, ức chế vô cùng, làm sao ăn được? Hay là những thực khách ở đây đang mang một tâm thế của AQ: Nó chửi mình như chửi cha nó hoặc nhẹ hơn là nó chửi thằng khác chứ không phải chửi mình.

Chính vì những vị thực khách này nên bà chủ quán mới dám chửi. Nếu như mọi thực khách đều tẩy chay thì hỏi bà chủ quán chửi sẽ bán cho ai hay là phải đổi thái độ tươi cười, giòn giã “vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi”. Nhưng chưa thực khách nào vì lòng tự ái của mình cao hơn miếng ăn nên vẫn chui đến quán để nghe chửi. Thôi, đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu thì chịu vậy, phàn nàn làm chi.

Bây giờ nghe bà chủ nói từ khi được đưa lên xi-èn-èn quán bà lại còn đông thực khách hơn nữa. Thôi thì quán chửi thì cứ chửi, ta ăn thì cứ ăn cho nó sành điệu vì đã được lên tivi nước ngoài, oách nhé! Mình cứ cắm đầu ăn… ăn… ăn…, còn chủ quán chửi… chửi… chửi… Cứ đề huề vui sống, miễn có ăn là tốt. Vui ra phết, nhể?

Đừng bỏ lỡ

Đọc thêm

Giải tỏa, di dời: Mừng và lo

Giải tỏa, di dời: Mừng và lo

(PL)- TP.HCM vừa quyết định sẽ di dời hơn 26.000 dân sinh sống trên bờ nam kênh Đôi, thuộc bảy phường của quận 8 trong bốn năm tới để cải tạo môi trường và mở rộng đường giao thông ven kênh thông thoáng hơn.
Thôi nhé Tax ơi…

Thôi nhé Tax ơi…

(PL)- Vào sáng 12-10-2016, thương xá Tax với gương mặt cũ hơn 100 năm gắn với TP này bắt đầu bị dỡ bỏ để xây dựng trung tâm thương mại - dịch vụ - văn phòng - khách sạn Satra-Tax Plaza…
Chuyện dài an toàn thực phẩm

Chuyện dài an toàn thực phẩm

(PL)- Thời gian qua trên các phương tiện truyền thông liên tục đăng tải chuyện vệ sinh an toàn thực phẩm. Đến cả Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã vi hành xuống thăm vườn rau an toàn và ăn phở.
Tình người Sài Gòn trong mưa lũ

Tình người Sài Gòn trong mưa lũ

(PL)- Trong tình cảnh “ngập xe kẹt nước” mới thấy đẹp sao tình người Sài Gòn thể hiện qua hành động hết lòng giúp đỡ người gặp khó khăn, hoạn nạn trong mưa gió.
Đô thị vùng trũng

Đô thị vùng trũng

(PL)- Lạ lùng, mỗi khi bị “ngập trọn” trong cơn mưa, tôi lại nhớ về con đường nhỏ trong Chợ Lớn thời thơ ấu của mình!
Sống ảo, chết thật

Sống ảo, chết thật

(PL)- Vài hôm trước, có clip lan truyền trên mạng xã hội cảnh một thanh niên đứng bên bờ kênh Tân Hóa, tay cầm smartphone tự quay clip, tay cầm chai xăng đổ trên người, bật quẹt châm lửa đốt rồi nhảy xuống kênh chỉ vì được 40.000 dân mạng bấm nút “like”.
Đi ngang chợ Đũi và nhớ…

Đi ngang chợ Đũi và nhớ…

(PL)- Nằm ở góc đường Cách Mạng Tháng Tám - Võ Văn Tần (trước là Lê Văn Duyệt - Trần Quý Cáp) hiện nay là một ngân hàng to, một quán cà phê thời thượng.
Ai bún bì… hông…

Ai bún bì… hông…

(PL)- Hồi cuối năm 75 nhà tôi ở một con đường gần Lăng Cha Cả. Con đường nhỏ nhưng dài, hai bên là dãy nhà phố xen lẫn những biệt thự kín cổng nhưng tường không cao, thường là hàng rào bông giấy xanh mướt rợp hoa đỏ hoa tím.
Nỗi khổ tin đồn thực hư lẫn lộn

Nỗi khổ tin đồn thực hư lẫn lộn

(PL)- Chưa bao giờ người dân phải sống chung với nhiễu loạn thông tin trên các trang mạng cùng nhiều tin đồn lẫn lộn thực hư như hiện nay.
Xây dựng... văn hóa đi bộ

Xây dựng... văn hóa đi bộ

(PLO)- Hà Nội vừa đưa 26 tuyến phố quanh hồ Gươm thành những phố đi bộ. Nhiều trò chơi dân gian, sinh hoạt văn nghệ trên các phố đi bộ càng thu hút mọi người, nhất là du khách.
Chuyện đi học của con tôi…

Chuyện đi học của con tôi…

(PL)- Có lẽ thừa hưởng gen gia truyền (đừng tưởng gia truyền là ngon nhé) nên thằng con của tôi muôn vàn học dốt. Học dốt từ bậc tiểu học cho đến trung học cơ sở lẫn phổ thông!
Người Sài Gòn ngồi quán

Người Sài Gòn ngồi quán

(PL)- Có thể nói không ngoa, ngồi quán là phong cách sống của người Sài Gòn. Bất kể nguồn gốc xuất xứ từ đâu đến, dù giàu dù nghèo, đã là người Sài Gòn thì hầu như không thể không ngồi quán.
Chuyện học thêm ngày xưa

Chuyện học thêm ngày xưa

(PL)- Không phải gần đến ngày khai giảng “chính thức” tôi lại mượn ý bài Tôi đi học của nhà văn Thanh Tịnh mà tôi chỉ muốn nói đến cái sự học… dốt của mình.
Học sớm nửa vời

Học sớm nửa vời

(PL)- Chuyện cho các cháu học sớm để làm quen lớp học, thầy cô, bạn bè trước khi chính thức bước vào năm học mới cũng tốt nhưng nhiều bậc cha mẹ khốn khổ vì chuyện đưa đón con trong những ngày “học nháp” tan học trái giờ!
Một thế hệ không cam chịu

Một thế hệ không cam chịu

(PL)- Xu hướng bây giờ đã khác, giới trẻ ngày nay không cam chịu nghèo mà nhất quyết vươn lên làm giàu.
Hình như họ đã quên Gia Định?

Hình như họ đã quên Gia Định?

(PL)- Gia Định đâu phải là nơi nào xa lắc mà nó chính là một vùng đất rộng lớn bao gồm cả Sài Gòn - Chợ Lớn và một phần của Định Tường xưa, tên gọi Phiên Trấn Dinh.
Không còn mặn mà với đại học như xưa

Không còn mặn mà với đại học như xưa

(PL)- Thằng cháu tôi vừa đậu tốt nghiệp với số điểm gần chạm đáy sàn nhưng thấy nó vẫn tỉnh bơ cùng đám bạn đi đá bóng trong khi chờ trường nó đăng ký công bố điểm chuẩn.