Đến gặp chuyên viên tâm lý, chị Hạnh (P.2, Q.8) kể: Chồng em bị lãnh cảm hay sao mà cả năm nay, dù chăm sóc em chu đáo nhưng hai vợ chồng cứ như hai “gã độc thân nằm cạnh nhau”.
Mất hai giờ tâm sự, chuyên viên tư vấn mới biết, chuyện bắt đầu từ lúc chị bị một đồng nghiệp nữ của chồng chê thẳng thừng: “Mới sinh có một đứa mà sồ sề quá vậy? Coi chừng ổng đi ăn phở à nha”. Thế là chị quyết định “dọn lại” vóc dáng của mình. Hàng ngày, chị chỉ ăn rau, hạt đậu nành luộc, đậu phụ rán, trái cây và nước ép. Chị đọc và nghiên cứu các sách báo về chế độ dinh dưỡng, lo lắng cho trọng lượng cơ thể của mình còn hơn cả sức khỏe của chồng con. Những ngày cuối tuần, chị không ra ngoài ăn tối vui vẻ với bạn bè và chồng con như trước, vì sợ tất cả những món chiên xào nhiều dầu mỡ sẽ làm hỏng làn da của mình. Các tiệc cưới, giỗ chạp... nếu không đùn đẩy cho chồng đi được, chị đành phải đi, nhưng kiên quyết không đụng đũa. Ở nhà, đến bữa ăn là chị luôn miệng bắt chồng phải tránh hết thức này đến thức kia. Cũng vì thế, chồng chị dần tránh tham gia các bữa ăn tối cùng chị, lý do anh đưa ra rất đơn giản: “Ăn cơm nhà mà giống như ăn trong bệnh viện, phải kiêng cử đủ thứ, tôi không chịu được”.
Kể từ khi chồng lên chức giám đốc, chị Thúy Lan (Q.7) thường xuyên cảm thấy bất an. Cứ mỗi lần soi gương, chị đều không hài lòng với những đường nét của mình. Chị muốn mình đẹp hơn, nên đã nhiều lần âm thầm vào ra thẩm mỹ viện. Sau khi sinh hai đứa con, chị quyết định đi nâng và bơm ngực. Chỉ đến khi thấy vợ “giống như hồi con gái”, chồng chị mới nhận ra mình đang “xài đồ giả”!
Đang có công việc ổn định, nhưng chị không đi làm nữa vì “làm nhân viên hành chánh, lương chẳng bao nhiêu mà hàng ngày phải ra đường nắng nôi, bụi bặm” dù thu nhập của anh cũng đủ chi tiêu cho gia đình. Đã thế, chị bắt đầu ngại ra nắng. Nếu phải ra đường khi mặt trời đã mọc, chị đi taxi mà vẫn bịt ba tầng khẩu trang. Chị còn có một chế độ dưỡng da đặc biệt, tắm trắng thường xuyên và chỉ đưa con đi học lúc sáng sớm, đón con về lúc gần tối. Làn da của chị trắng, hơi xanh, nhưng nhờ chị khéo phủ một chút phấn hồng nên trông rất đẹp.
Với thân hình mảnh mai và nước da trắng, chị thường được mọi người khen là một phụ nữ đẹp. Chị lại bắt đầu tập cho mình cái dáng vẻ quý tộc, nói những câu hoa mỹ với giọng cực kỳ nhỏ nhẹ. Nhiều lúc chị kể chuyện, chồng chị lại cảm giác vợ mình đang thì thào, phải cố căng tai ra để nghe. Chị bắt bẻ từng câu từng chữ khi anh vẫn cứ “bỗ bã kiểu dân công trình” như ngày nào. Chị đọc những bài thơ tình say sưa, khi anh chỉ biết sắt, thép, gạch, ngói, xi măng. Khoảng cách giữa hai vợ chồng không ai đẩy mà như bị xa dần.
Nhiều đêm, anh ngắm nhìn chị và không tin nổi là vợ mình lại ngày càng mong manh, yếu ớt như vậy, như thể đụng vào, chị sẽ tan ra từng mảnh...
Anh vẫn chăm chút chị, vẫn nâng niu chị, nhưng chị thấy rõ anh không còn “hăng hái” trong chuyện chăn gối với mình nữa. Chị càng sợ mất anh, thì càng giữ gìn nhan sắc. Chị không dám để anh biết mình cần anh như thế nào. Chị không biết rằng, anh cần một người vợ khỏe mạnh, năng động, thậm chí “bình dân” một chút. Anh không thể nói thẳng với chị là anh không cần một người đàn bà đẹp và mong manh như vậy. Anh cần tấm lòng mộc mạc, cần một cơ thể căng đầy sức sống và một sự chia sẻ.
Chị biết chồng mình có “bạn gái” khi tình cờ đọc được tin nhắn trong điện thoại anh. Anh ví người ta là nắng, là gió, là ánh sáng của mặt trời. Chị chợt hiểu chị đã tốn quá nhiều công sức để biến thành một người khác, khiến chồng mình cảm thấy mình trở nên xa lạ.

Theo Phụ nữ