Tháng 3-2016, TAND quận 4 ra quyết định công nhận cho bà T. và ông V. thuận tình ly hôn, tòa giao con chung sinh năm 2013 cho ông V. trực tiếp nuôi dưỡng. Sau đó, ông V. gửi cháu P. về Bình Phước nhờ mẹ ruột chăm sóc, còn ông sống và làm việc tại TP.HCM.
Nay bà T. khởi kiện yêu cầu thay đổi quyền nuôi con. Theo bà T., ông V. đang theo học lớp trung cấp chính trị, không có thời gian để chăm sóc con. Bà hiện là cán bộ một tòa án huyện, chỗ ở rất gần nơi làm việc. Bà lại đang sống chung với cha mẹ nên điều kiện chăm sóc con tốt hơn. Bà T. không yêu cầu gì về cấp dưỡng.
Ông V. thì cho rằng con mình sống với bà nội được chăm sóc rất tốt nên không đồng ý giao con lại cho mẹ.
Xử sơ thẩm hồi tháng 9-2016, TAND quận 4 quyết định chấp nhận yêu cầu của bà T. Tòa nhận định hiện tại, bà T. thuận lợi hơn trong việc chăm sóc con. Mặc dù ông V. vẫn chu cấp cho con đầy đủ nhưng cháu P. chỉ mới ba tuổi nên cần có cha hoặc mẹ trực tiếp chăm sóc để ổn định phát triển về tâm sinh lý.
Ông V. kháng cáo lên TAND TP. Tòa phúc thẩm đồng quan điểm với tòa sơ thẩm, bác kháng cáo của ông V. và y án giao đứa con cho mẹ nuôi dưỡng.