Theo đơn khởi kiện, chị T. trình bày chị T. và anh Q. tìm hiểu nhau trong vòng một năm và được hai bên gia đình tổ chức lễ cưới theo phong tục địa phương. Hai vợ chồng đăng ký kết hôn vào năm 2011. Thời gian đầu hai vợ chồng chung sống hạnh phúc. Nhưng từ năm 2013, anh Q. hay uống rượu, không quan tâm đến vợ con.
Mỗi lần đi nhậu về anh Q. hay chửi mắng vợ, đập phá tài sản. Chị T. xác định hiện nay không còn tình cảm với anh Q. nên yêu cầu tòa án giải quyết cho chị được ly hôn. Về con chung, vợ chồng có một con chung, chị T. nhất trí để anh Q. trực tiếp trông nom, nuôi dưỡng, giáo dục con chung cho đến khi đủ 18 tuổi. Chị T. có trách nhiệm cấp dưỡng nuôi con 1 triệu đồng/tháng.
Anh Q. trình bày thừa nhận quá trình tìm hiểu và đăng ký kết hôn như chị T đã trình bày. Nhưng trong quá trình chung sống, chị T. hay so sánh anh với chồng người khác, anh là đàn ông nên cũng có sĩ diện. Anh cũng thừa nhận thỉnh thoảng uống rượu say anh có mắng vợ, đuổi vợ.
Cũng theo anh Q., vợ chồng anh không có mâu thuẫn gì trầm trọng, chị T. làm đơn ly hôn chỉ vì chị đã có tình cảm với người đàn ông khác, không còn quan tâm đến gia đình. Vì thế anh Q. không nhất trí ly hôn và không giải quyết vấn đề con chung.
Tại tòa, HĐXX TAND huyện Cao Lộc nhận định theo chị T., vợ chồng phát sinh mâu thuẫn là do anh Q. hay uống rượu về chửi mắng và không quan tâm đến vợ con. Anh Q. thì cho rằng nguyên nhân phát sinh mâu thuẫn vợ chồng là do chị T. có tình cảm với người đàn ông khác, không còn quan tâm đến gia đình.
Tại phiên tòa, anh Q. thay đổi ý kiến ban đầu và nhất trí ly hôn với vợ vì cho rằng việc bị so sánh với người đàn ông khác khiến anh bị tổn thương. Do đó, HĐXX công nhận sự thuận tình ly hôn của hai bên và thống nhất anh Q. là người trực tiếp nuôi con chung, mỗi tháng chị T. cấp dưỡng nuôi con 1 triệu đồng.