Theo đơn khởi kiện, bà T. trình bày trưa 4-2-2017, bà cho ông BVB (em ruột) mượn xe máy đi chơi. Ông B. chạy xe đến một quán nước ở xã Tân Phú. Lúc này vợ chồng ông L. tìm ông B. đòi nợ và ngang nhiên lấy xe máy của bà đem về. Bà gặp vợ chồng ông L. đưa giấy đăng ký xe cho xem nhưng vợ chồng ông L. không chịu trả xe mà giữ 20 ngày mới giao nộp Công an huyện Thới Bình. Nay bà yêu cầu vợ chồng ông L. bồi thường phần mất thu nhập trong 19 ngày là 7,6 triệu đồng. Đồng thời bà yêu cầu khi nhận lại xe, nếu xe còn như lúc vừa bị vợ chồng ông L. giữ trái phép thì bà mới nhận, nếu xe hư hỏng hay xuống cấp thì vợ chồng ông L. phải đền xe khác cho bà.
Về phần mình, vợ chồng ông L. không đồng ý bồi thường cho bà T. vì cho rằng ông B. tự nguyện giao xe cho vợ chồng ông quản lý, khi nào có tiền trả thì nhận lại xe. Khi nhận xe, vợ chồng ông không biết xe thuộc quyền sở hữu của bà T. Khoảng 19 ngày sau, bà T. đưa giấy chứng nhận đăng ký xe đứng tên bà T. thì hôm sau vợ chồng ông đã giao xe cho Công an huyện Thới Bình để trả cho bà T.
Ông B. (người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan) thì khai vợ chồng ông L. tự ý xiết xe. Ông gọi điện thoại báo cho bà T. và bà T. có báo công an lập biên bản. Khi công an đến, vợ chồng ông L. vẫn không giao xe mà giữ xe 20 ngày mới giao xe cho công an huyện...
Tại phiên tòa, HĐXX nhận định bà T. là chủ sở hữu chiếc xe máy trên. Trước đây, sau khi phía bà T. tố cáo và sau một quá trình xác minh, Công an huyện Thới Bình đã ra quyết định không khởi tố vụ chiếm giữ xe này. Phía bà T. đã khiếu nại và Công an huyện Thới Bình đã giải quyết.
Theo HĐXX, tại thời điểm vợ chồng ông L. giữ xe có cơ sở xác định không có sự đồng ý của bà T. hay ông B. (người được bà T. giao trực tiếp quản lý xe) là xâm phạm quyền của chủ sở hữu. Chiếc xe là phương tiện tạo thu nhập hằng ngày cho gia đình bà T. nên vợ chồng ông L. phải bồi thường thiệt hại trong 19 ngày chiếm hữu xe.
Qua xác minh, thu nhập trung bình của bà T. từ việc buôn bán tạp hóa là 20.000 đồng/ngày. Thời điểm vợ chồng ông L. giữ xe là dịp Tết, thu nhập của gia đình bà tăng gấp đôi (40.000 đồng/ngày). Do không có phương tiện đi giao hàng nên thu nhập chỉ đạt 2/3, bị giảm sút 1/3. Vì vậy, yêu cầu của bà T. đòi bồi thường thu nhập chỉ được chấp nhận một phần.
Từ đó HĐXX buộc vợ chồng ông L. liên đới bồi thường phần thu nhập bị giảm sút cho bà T. là hơn 250.000 đồng.
Đối với chiếc xe mà Công an huyện Thới Bình đang quản lý, vì bà T. chưa nhận xe, thiệt hại thực tế chưa phát sinh nên HĐXX bác yêu cầu của bà về việc chỉ nhận lại xe nếu xe ở tình trạng như lúc mới bị giữ trái phép, nếu xe bị hư hỏng hay xuống cấp thì vợ chồng ông L. phải bồi thường xe khác. Theo HĐXX, trường hợp chứng minh được thiệt hại thực tế đối với chiếc xe thì bà T. có quyền khởi kiện vợ chồng ông L. trong vụ án khác.