Chưa hết, thấy ngoài cổng có chiếc lá chuối khô cong queo rụng xuống, Trận cũng nhìn ra “ám hiệu”, nghi ngờ “cái thằng bỏ mẹ nào đó” đã vứt ở đấy với hàm ý “đang rất nhớ vợ gã”.
Cả hai gã đàn ông tôi gặp ở Công an huyện Phú Xuyên, Hà Nội đều gây án mạng vì ghen. Một gã thì chỉ nghe loáng thoáng dư luận đồn vợ mình có tình ý với ông anh kết nghĩa, duy nhất một lần gã nhìn thấy họ đi trên đường, người trước người sau và một lần nhìn thấy họ nói chuyện với nhau trong nhà... bố vợ, thế thôi cũng khiến gã nổi cơn ghen đâm chết “tình địch”. Một gã thì còn ngô nghê hơn nhiều, thỉnh thoảng thấy ngoài cổng có mấy viên gạch ai đó vứt ra, gã nghi ngay đó là “ám hiệu” của “tình địch” với vợ mình, rằng “5 viên gạch nghĩa là hẹn nhau 5 giờ”. Mông muội đến không thể tưởng tượng. Hai vụ án xảy ra trên cùng một địa bàn, chỉ cách nhau vài tuần.
“Em chắc đến 99% rồi”
Nguyễn Văn Trận |
Nguyễn Văn Trận, 38 tuổi, ở xã Khai Thái, huyện Phú Xuyên, liên tục lẩm bẩm câu ấy. Tôi nói với gã, vẫn còn 0,01% cơ mà, nhưng gã lắc đầu quầy quậy: “Chị bảo, ai đời, cứ sáng ra lại thấy 5 viên gạch vứt ngoài cổng, rồi cái mành đang yên đang lành thế, em hỏi chị là làm sao mà “nó” lại bẻ đi mấy cái nan, em đếm rõ ràng là 5 cái nhé, nghĩa là chúng hẹn nhau 5 giờ chứ còn gì nữa”. Hóa ra, 5 giờ sáng là cái giờ mà chị Nguyễn Thị Suốt (vợ của Trận) phải đi gánh gạch thuê, Trận suy ra luôn là chị hẹn hò với tình địch vào giờ ấy nhất định họ phải gặp nhau.
Trận kể rằng, gã nghi ngờ vợ từ cái đận gã vào Tân Kỳ, Nghệ An làm gạch, cách đây 6 năm rồi, khi trở ra, gã thấy vợ có biểu hiện khác lạ lắm. Nhưng khốn nạn cho đời gã là chưa khi nào gã “bắt quả tạ” cảnh vợ mình tằng tịu với thằng khác, thế nên gã không thỏa. Cùng lúc, Trận nghi vợ mình quan hệ với... hai người đàn ông cùng thôn là anh Khôi và anh Sơn, trong đó anh Khôi thì làm gạch cùng cơ sở với vợ hắn. Hỏi chị Suốt có xinh không, Trận bĩu môi: “Đen lắm, bé lắm, gầy quắt ý mà, ai đời mắt thì trũng sâu, trắng dã, môi thâm sì, bởi vì thức đêm thức hôm mà”, rồi cái mặt gã chảy dài ra, ý chừng rất buồn.
Khổ thân chị Suốt, người phụ nữ lam lũ, vớ phải gã chồng ghen bệnh ghen hoạn, thanh minh thế nào cũng không xong, chị bực mình mặc kệ gã muốn nghĩ sao thì nghĩ, làm gì thì làm.
Chị Suốt nên vợ nên chồng với Trận chỉ sau 15 ngày được mai mối. Nhà chị ở Hưng Yên nhưng thực ra là ngay sát cạnh Phú Xuyên, thế nên cứ lần nào nổi cơn ghen với vợ, Trận lại phóng xe về nhà bố vợ mách. Nhiều lần lắm rồi, đến nỗi ông bố vợ cũng phải phát điên vì thằng con rể hâm này. Tôi cũng nghĩ rằng, Nguyễn Văn Trận có lẽ không bình thường hoặc anh ta mắc một chứng hoang tưởng nào đó mới có thể suy diễn ra những “ám hiệu” theo kiểu trinh thám đến vậy.
“Cái màn đang lành lặn nhé, tự dưng nó rạch ra 5 phát, tức là nó hẹn nhau 5 giờ, rồi nhà em nó lại lấy kim chỉ khâu lại. Có hôm, nhà em nó lên trần nhà, vứt ra bên này 2 hột đỗ, quẳng sang bên kia 2 hột đỗ, cộng lại có phải là 4 hột đỗ không, nó lại hẹn nhau 4 giờ đấy mà. Chiếc áo của thằng con trai em, nó lại lộn có một ống tay áo ra, còn ống kia vẫn để nguyên, nó lại còn âm mưu thế cơ. Một lần, nó còn rải 11 chiếc đũa ngoài cổng, thằng kia đi qua lại đá đi 1 chiếc, mười một trừ một, thế là chúng lại hẹn nhau 10 giờ”.
Quả thực là tôi đã không nhịn được cười khi nghe cái giọng điệu rất giống thám tử của gã khi phân tích các “ám hiệu” bất thường. Thậm chí, đôi găng tay mà chị Suốt sử dụng khi gánh gạch, lúc chị phơi lên dây phải kẹp bằng chiếc kẹp con, cũng khiến gã chồng nghi ngờ, cho rằng, chị sử dụng 1 chiếc kẹp con là có âm mưu, có ý đồ hò hẹn với nhân tình. Chưa hết, thấy ngoài cổng có chiếc lá chuối khô cong queo rụng xuống, Trận cũng nhìn ra “ám hiệu”, nghi ngờ “cái thằng bỏ mẹ nào đó” đã vứt ở đấy với hàm ý “đang rất nhớ vợ gã”.
Bi kịch đã xảy ra vào ngày 2/3. Nguyễn Văn Trận đi ra đầu làng ăn sáng được vài phút thì anh Nguyễn Văn Sơn, SN 1971, ở cùng thôn cũng ra ăn sáng. Anh Sơn vốn là một trong hai người mà Trận đang cho vào diện “tình nghi” đã tòm tem vợ mình nhưng không có bằng chứng. Trận vác mồm sang phía anh Sơn chửi đổng: “Ở làng này có mấy con chó suốt ngày đi rình rập nhà người ta”. Anh Sơn vui miệng phụ họa: “Thế thì ông về phục bắt hết chúng nó đi”. Cay cú nhưng không làm gì được, Trận liền mượn xe của anh Hải – em trai của anh Sơn (Trận chơi thân với anh Hải) phóng một mạch về nhà bố vợ ở Hưng Yên để mách tội vợ mình.
Cũng giống những lần khác, ông bố vợ mắng cho gã vài câu rồi đuổi về. Trận lại quay sang mách với ông anh trai vợ nhưng cũng được anh này khuyên can, không còn cách nào khác, gã đành quay về. Chẳng ngờ, khi vừa vào nhà thì gã thấy anh Sơn lại phóng xe máy đi qua ngõ nhà mình, hắn xuống bếp vác ra 2 con dao, xông vào anh Sơn chửi: “Mày chính là thằng tằng tịu với vợ tao, hôm nay tao phải chém chết mày”. Dao kiếm vô tình không có mắt, anh Sơn chưa kịp hiểu vì sao mình bị chém đã trút hơi thở cuối cùng.
Gây án xong, Trận xách dao chạy trốn. Hắn thuê xe ôm nhưng tay vẫn cầm con dao khiến bác xe ôm toát mồ hôi hột khuyên hắn vứt đi. Hắn mò về Hà Nam, trốn trong nhà một người bà con và chỉ vài chục phút sau thì bị Công an huyện Phú Xuyên về bắt.
Bị bắt mới thấy vợ... yêu mình
Nguyễn Văn Trường, sinh năm 1984, tạm trú ở thôn Cổ Chế, xã Phúc Tiến, huyện Phú Xuyên đã phục trước cửa nhà anh Kiều Văn Tới, SN 1970, người cùng thôn vào đêm 8/2 và dùng kiếm đâm chết anh này vì nghi ngờ anh Tới có quan hệ tình cảm với vợ của gã. Gặp Trường tại cơ quan Công an, nghe những gì gã khai, mới thấy sự ngu muội quả là tội ác. Gã và anh Tới từng kết nghĩa anh em, hai nhà cũng thường xuyên đi lại thăm hỏi, thỉnh thoảng họ còn tổ chức nấu nướng ăn uống rất vui vẻ. Nhà anh Tới bán bún buổi sáng, vợ chồng Trường thường xuyên đến ăn để cho đắt hàng. Thời gian gần đây, nghe phong thanh dư luận đồn thổi vợ mình có tình cảm với anh Tới, Trường đã phục bắt nhiều lần nhưng chưa lần nào thành công. Mối nghi ngờ ghen tuông cứ âm ỉ ngấm ngầm khiến vợ chồng gã cãi vã thường xuyên, thậm chí còn tính đến chuyện ly hôn. Có lần trong cuộc rượu, gã tức tối nói với anh Tới: “Anh em gì ông, vợ tôi ông còn chén”.
Nguyễn Văn Trường.
Trước Tết Nhâm Thìn mấy ngày, phát hiện không thấy vợ mình ở nhà, Trường tá hỏa vác xe đi tìm, anh ta lao xe về phía Cầu Giẽ, nơi có nhiều nhà nghỉ, khách sạn nhưng không tìm thấy vợ mình đâu. Ghé vào một quán nước ven đường được một lúc thì Trường thấy vợ mình đi trước, anh Tới đi xe máy cách sau một quãng đường. Chỉ thế thôi gã đã điên cuồng về đòi đốt xưởng mộc của gia đình. Rất may anh em bà con xung quanh đã kịp thời vào can ngăn nên không gây hậu quả nghiêm trọng.
Sau Tết vài ngày, vợ chồng gã lại lục đục. Trường mang quần áo ra khỏi nhà, nhưng gã không biết đi đâu, đến tối 8/2, gã lại quay về nhà sau khi đã uống rượu ở nhà một người bạn. 9h tối nhưng trong nhà chỉ có hai đứa con, gã hỏi chúng thì được biết vợ gã đang ngồi nói chuyện với “bác Tới” bên nhà ông ngoại. (Trường ở rể nhà vợ, vợ chồng hắn xây một ngôi nhà ngay sát nhà ông bố vợ để ở). Gã nhòm sang thì thấy vợ mình đang ngồi nói chuyện cùng anh Tới, gã tức tối lấy cây kiếm Nhật mà gã khai là mua từ năm ngoái trong một lần đi chơi ở nội thành Hà Nội. Trường gọi điện cho vợ của anh Tới, đề nghị chị này gọi chồng về nhà, không thì “không chịu trách nhiệm” nếu xảy ra chuyện gì.
Chẳng ngờ, chị vợ anh Tới lại thách thức gã: “Mày muốn làm gì thì làm, tao không quan tâm, mày có vợ phải giữ, còn tao cho chồng tao đi”. Khi anh Tới về đến cửa nhà mình, chưa kịp cất xe vào trong thì đã bị Trường xông tới chửi bới. Hai người xảy ra xô xát và Trường đã dùng kiếm đâm anh Tới khiến anh tử vong khi được đưa vào bệnh viện. Cả đêm hôm đó gã đi lang thang vì sợ. Đến gần sáng thì mò vào nhà một người chị dâu và được mọi người khuyên nên ra đầu thú. Đến rạng sáng 9/2, Trường được gia đình đưa đến Công an huyện Phú Xuyên.
Nghịch cảnh ở chỗ, cho đến trước khi bị đưa vào Trại tạm giam số 1 Công an Hà Nội, Trường mới xúc động nhận ra, vợ gã vẫn còn rất nhiều tình cảm với chồng. Chị mang đến cho gã chiếc chăn, ít quần áo, vài hộp sữa và khóc ròng từ lúc vào đến lúc về. Khi gặp chúng tôi tại cơ quan điều tra, Trường mới sụt sùi mà rằng: “Vợ em hứa sẽ ở nhà chăm sóc hai đứa con, nuôi ăn học cho chúng nên người và động viên em cố gắng cải tạo, vợ em sẽ chờ”.
Tôi đều hỏi cả hai gã ghen tuông bệnh hoạn Trận và Trường, lúc đánh được người rồi thì cảm giác thế nào, hai gã đều nói rất ân hận, Trường thì đổ tại rượu, còn Trận thì đổ tại “hoàn cảnh không kìm chế được”. Và cả hai đều lo lắng, thương con đến ngơ ngẩn vì chúng còn quá bé dại, nheo nhóc. Nguyễn Văn Trận cứ chép miệng chèm chẹp: “Khổ thế, lẽ ra thì Sơn không chết đâu, nhưng nó lại đi qua ngõ nhà em làm gì, em đang trong cơn binh tình nóng giận, mới thành như thế”. Gã còn to nhỏ với tôi: “Em đi tù thế này, nhỡ có thằng nào nó lại vào ở nhà em...”. Quả tình là tôi không biết phải nói thêm với gã câu gì, sự mông muội mù quáng ghen bệnh ghen hoạn như Nguyễn Văn Trận thì đúng là xưa nay... hiếm.
Theo Đinh Hiền (An Ninh Thế Giới cuối tháng)