Theo hồ sơ, chị V. và anh H. tự nguyện tìm hiểu, đi đến kết hôn với nhau và được UBND xã cấp giấy chứng nhận kết hôn năm 2015. Sau khi kết hôn, vợ chồng chung sống hạnh phúc bên nhà cha mẹ chị V. khoảng một năm rưỡi. Do trước đó anh H. đã có vợ, có con nhưng ly hôn nên trong quá trình chung sống với chị V., anh H. thỉnh thoảng về thăm con. Đến tháng 5-2016, anh H. bỏ nhà đi, đến nay không có tin tức gì.
Theo chị V., anh H. bỏ nhà đến ở với vợ cũ; đến nay giữa chị và anh H. đã ly thân hơn một năm, chị không còn tình cảm gì với anh H. nên xin được ly hôn. Cả hai chưa có con chung, tài sản chung cũng không có nên chị V. không yêu cầu tòa
giải quyết.
Bà TTDT, mẹ của anh H., trình bày về tình trạng hôn nhân của anh H. và chị V. như chị V. đã khai. Bà có nhận được giấy triệu tập của tòa án, đã thông báo cho anh H. nhưng anh H. bảo “nếu V. muốn ly hôn thì H. đồng ý ly hôn; về con chung, tài sản chung, nợ chung không có gì nên không yêu cầu; V. có muốn làm gì thì tự làm chứ H. không về và không lên tòa án, tòa án muốn làm gì thì làm”. Vì vậy, bà T. đề nghị tòa giải quyết vắng mặt H. theo quy định của pháp luật.
TAND huyện Phú Hòa xét thấy hôn nhân giữa anh H. và chị V. không hạnh phúc, mâu thuẫn vợ chồng không thể hàn gắn nên đã chấp nhận yêu cầu của chị V. cho chị được ly hôn với anh H.