TAND Cấp cao tại TP.HCM vừa xử tái thẩm đối với bản án tranh chấp hợp đồng tín dụng và hợp đồng vay tài sản của TAND tỉnh Đồng Nai vì có nhiều lỗi sai cơ bản.
Nguyên đơn trong vụ này là chi nhánh một ngân hàng (NH) và bà Nguyễn Thị La kiện đòi nợ Công ty TNHH Tân Thuyết (công ty), trụ sở tại huyện Vĩnh Cửu.
Tháng 7-2009, TAND tỉnh ban hành quyết định công nhận sự thỏa thuận thành với nội dung công ty phải trả nợ cho NH và bà La. Quyết định còn ghi: Bảo đảm để thi hành án là tài sản thế chấp gồm nhà xưởng, máy móc của công ty hình thành từ vốn vay của NH. Ngoài ra còn tài sản bảo lãnh là hai lô đất, một lô rộng hơn 13.000 m2 do ông Quang Vĩnh Thuận (giám đốc công ty và vợ là bà Nguyễn Ngọc Tuyết đứng tên), một lô rộng hơn 11.000 m2 cùng tài sản trên đất (do cá nhân bà Tuyết đứng tên). Sau khi ưu tiên trả nợ cho NH, tiền còn lại thanh toán cho bà La.
Cho rằng tòa vi phạm nghiêm trọng về tố tụng và đánh giá chứng cứ khiến thi hành án kê biên bán lô đất của bà trả nợ cho bà La nên bà Tuyết đề nghị xem lại bản án. Sau đó chánh án TAND Cấp cao tại TP.HCM đã chấp nhận đơn của bà, kháng nghị tái thẩm.
Quyết định tái thẩm nhận định bà Tuyết dùng tài sản riêng là lô đất hơn 11.000 m2 cùng với lô đất đứng tên chung với chồng để bảo lãnh cho khoản vay của công ty tại NH. Nhưng khi giải quyết vụ kiện, TAND tỉnh không đưa bà Tuyết vào tham gia tố tụng với tư cách là người liên quan là vi phạm nghiêm trọng thủ tục tố tụng. Ông Thuận là giám đốc công ty, dùng tài sản chung của mình và vợ để bảo lãnh vay nên cũng phải tham gia với hai tư cách khác nhau. Nhưng tòa sơ thẩm thì xác định ông là đại diện của công ty là không đầy đủ.
Ngoài ra, tháng 10-2007, ông Thuận đại diện cho công ty lập biên bản xác nhận còn nợ bà La 2 tỉ đồng và hẹn trả trong vòng một tháng, không thỏa thuận về lãi suất và tài sản thế chấp bảo đảm. Về bản chất đây là quan hệ tranh chấp hợp đồng vay tài sản nhưng tòa tỉnh lại nhập chung vào giải quyết trong vụ án kinh doanh thương mại cùng xác định bà La với NH là đồng nguyên đơn là sai.
Cạnh đó, bà Tuyết chỉ dùng lô đất hơn 11.000 m2 của riêng mình cùng với lô đất của hai vợ chồng bà để bảo lãnh cho công ty vay NH, không bảo lãnh cho khoản vay của công ty với bà La. Nhưng tòa tỉnh lại công nhận sự thỏa thuận (không có sự tham gia của bà Tuyết) sau khi thanh toán nợ hết cho NH thì phải trả cho bà La là không đúng pháp luật và không thể thi hành án được với phần phải thi hành cho bà La.
Riêng đối với khoản vay của công ty với NH, do công ty không trả gốc và lãi đúng quy định nên NH khởi kiện. Tòa sơ thẩm công nhận sự thỏa thuận trả nợ giữa hai bên cộng lãi suất là hợp lý. Tuy nhiên, tòa đã không đưa bà Tuyết vào tham gia vụ án tranh chấp hợp đồng tín dụng này nên bà không biết về nội dung thỏa thuận.
Nhưng mãi đến tháng 4-2016 bà Tuyết mới được TAND tỉnh giao quyết định công nhận thỏa thuận nên cho rằng quyền lợi của mình bị xâm phạm và có đơn đề nghị tái thẩm. Theo TAND Cấp cao tại TP.HCM, đây là tình tiết mới làm thay đổi căn bản nội dung vụ án nên cần kháng nghị tái thẩm quyết định thỏa thuận nói trên. Từ đó phải chấp nhận kháng nghị tái thẩm của chánh án TAND Cấp cao tại TP.HCM, xử tái thẩm hủy quyết định sơ thẩm nêu trên, giao hồ sơ về cho TAND tỉnh Đồng Nai thụ lý giải quyết lại từ đầu.