Vụ ‘con ruồi’: Võ Văn Minh bị bảy năm tù

Chiều 18-12, TAND tỉnh Tiền Giang đã tuyên phạt Võ Văn Minh bảy năm tù về tội cưỡng đoạt tài sản theo khoản 4 Điều 135 BLHS. Mặc dù khung hình phạt của điều khoản này thấp nhất là 12 năm tù nhưng tòa cho rằng bị cáo có nhiều tình tiết giảm nhẹ nên áp dụng Điều 47 BLHS để xử dưới khung. Bên cạnh đó, HĐXX đã tuyên bị cáo Minh không phải xin lỗi Công ty Tân Hiệp Phát vì chưa thực hiện việc gửi thông tin đăng báo, đài và phát tờ rơi như đã đe dọa.

Có ép buộc, đe dọa nhằm lấy tiền

HĐXX nhận định: Bị cáo Minh khai nhận khi lấy chai nước bán cho khách hàng đã phát hiện có con ruồi bên trong. Sau đó, bị cáo đã điện thoại yêu cầu Tân Hiệp Phát chi 1 tỉ đồng để đổi lấy chai nước và sự im lặng, nếu không sẽ gửi thông tin đăng báo, đài và phát tờ rơi về thông tin trên. Như vậy bị cáo đã thực hiện hành vi đe dọa để tống tiền khi biết rõ đây là công ty lớn có thương hiệu, có uy tín trên thị trường. Trong các lần gặp gỡ, phía Tân Hiệp Phát đã giải thích quy trình sản xuất khép kín của mình thì không thể có ruồi lọt vào và không chủ trương giải quyết khiếu nại bằng tiền nhưng bị cáo vẫn giữ nguyên ý định đòi tiền và hạ giá xuống còn 500 triệu đồng. Sau khi bị cáo nhận 500 triệu đồng thì bị công an bắt quả tang bằng biện pháp nghiệp vụ.

HĐXX xét thấy hành vi của bị cáo Minh là nguy hiểm cho xã hội. Lẽ ra khi phát hiện sản phẩm kém chất lượng, bị cáo phải liên hệ với cơ quan bảo vệ quyền lợi của người tiêu dùng hay cơ quan chức năng để giải quyết. Nhưng vì muốn có tiền, bị cáo đã sử dụng chai nước trên để yêu cầu Tân Hiệp Phát chi tiền. Đặc điểm của tội cưỡng đoạt tài sản là người phạm tội phải có hành vi uy hiếp, đe dọa gây thiệt hại về vật chất và tinh thần của người khác. Luật quy định dù người phạm tội có nhận tài sản hay chưa nhưng làm cho người bị hại sợ hãi mà đưa tiền là phạm tội. Do đó hành vi của bị cáo đủ yếu tố cấu thành tội phạm.

Cũng theo HĐXX, đây không phải là giao dịch dân sự như hai luật sư của bị cáo trình bày. Bởi nếu là giao dịch dân sự thì các bên phải thỏa thuận hoàn toàn tự nguyện, không bên nào bị ép buộc. Nhưng bị cáo Minh đã liên tục điện thoại cho Tân Hiệp Phát và ra điều kiện nếu không đưa tiền thì sẽ rải tờ rơi, đưa thông tin đăng lên báo, đài để công ty mất uy tín. Lời đề nghị nêu trên của bị cáo không phải là lời đề nghị giao kết hợp đồng mà là lời đe dọa. Căn cứ vào mục đích, động cơ của hành vi thì tội phạm đã hoàn thành.


Bị cáo Võ Văn Minh bị áp giải về trại tạm giam sau phiên xử. Ảnh: H.NAM

Không phải xin lỗi công ty

HĐXX cũng nhận định đối với doanh nghiệp thì uy tín và thương hiệu là điều sống còn. Phía Tân Hiệp Phát bị Minh ra điều kiện vào thời điểm giáp tết, lo sợ bị ảnh hưởng đến uy tín thương hiệu của mình nên phải tố giác tội phạm. Do vậy, vì sự ép buộc ngoài ý muốn, Tân Hiệp Phát đã phải chọn cách giải quyết trên. Hành vi của bị cáo Minh đã cố ý xâm phạm đến quyền sở hữu tài sản hợp pháp của công ty, gây mất ổn định xã hội, cần phải có hình phạt nghiêm khắc. Hành vi phạm tội của bị cáo là đặc biệt nghiêm trọng nên cần phải xử lý nghiêm. Các luận cứ bào chữa của các luật sư bào chữa tại tòa không hợp lý, không đủ cơ sở nên không được chấp nhận.

Theo HĐXX, Tân Hiệp Phát cho rằng mình đã bị thiệt hại lớn và yêu cầu bị cáo xin lỗi nhưng thực tế bị cáo chưa thực hiện việc phát tán tờ rơi, cũng chưa đưa thông tin lên báo, đài nên không phải xin lỗi. HĐXX xét thấy bị cáo chưa có tiền án, tiền sự, chưa gây ra thiệt hại bởi số tiền chiếm đoạt đã được thu hồi, trả lại cho Tân Hiệp Phát, phía công ty cũng có yêu cầu xin giảm nhẹ hình phạt, bị cáo có hoàn cảnh khó khăn nên cần xem xét, giảm nhẹ một phần hình phạt.

Đối với vật chứng là chai nước, theo kết quả giám định thì chai nước đã bị mở nắp nên không đủ cơ sở xác nhận đây có phải là chai nước của Tân Hiệp Phát hay không. Tuy nhiên, HĐXX đề nghị qua vụ án này, Tân Hiệp Phát cũng cần phải lưu ý hơn về việc đảm bảo chất lượng sản phẩm trong quá trình sản xuất.

Sau phiên tòa, đại diện gia đình bị cáo Minh cho biết sẽ kháng cáo bản án theo hướng bị cáo không phạm tội.

Tranh luận rất căng thẳng

Tuy chỉ có hai luật sư bào chữa cho bị cáo và một luật sư bảo vệ cho Tân Hiệp Phát nhưng phần tranh luận phiên tòa này đã diễn ra khá căng thẳng và chiếm thời gian gần một ngày.

Các luật sư bào chữa cho rằng việc khởi tố và truy tố bị cáo Minh đã có nhiều vi phạm tố tụng như xác định chưa đúng tư cách tham gia tố tụng của nhiều người, điều tra viên không khách quan... Về nội dung thì đây chỉ là quan hệ dân sự, vấn đề thương lượng mua bán giữa hai bên, chỉ khi nào xác định rõ bị cáo là người bỏ con ruồi vào chai nước thì mới có tội... Tuy nhiên, đại diện VKS tại tòa khẳng định quá trình khởi tố, truy tố và chuẩn bị xét xử đều đúng quy định. Dù chưa làm rõ được ai bỏ con ruồi vào chai nước thì bị cáo Minh vẫn phạm tội. Bị cáo là người kinh doanh hưởng lợi nên không có quyền thương lượng bồi thường với doanh nghiệp như người tiêu dùng. Xuất phát từ lòng tham, bị cáo đã cố ý xâm phạm tài sản của doanh nghiệp, gây tư tưởng không an tâm cho hoạt động kinh doanh của doanh nghiệp...

“Nếu kết luận có tội thì thấp nhất là bảy năm tù”

Sau khi tòa tuyên án, trên mạng xã hội đã xuất hiện một số ý kiến cho rằng mức án bảy năm tù đối với Võ Văn Minh là quá nặng.

Về mặt pháp lý, trao đổi với Pháp Luật TP.HCM, nhiều chuyên gia cho biết: Bị cáo Minh bị truy tố, xét xử theo điểm a khoản 4 Điều 135 BLHS vì có hành vi cưỡng đoạt 500 triệu đồng của Tân Hiệp Phát với mức thấp nhất của khung hình phạt là 12 năm tù. TAND tỉnh Tiền Giang đã áp dụng Điều 47 BLHS để xử bị cáo dưới khung hình phạt truy tố. Điều 47 BLHS quy định rất rõ: “... tòa án có thể quyết định một hình phạt dưới mức thấp nhất của khung hình phạt mà điều luật đã quy định nhưng phải trong khung hình phạt liền kề nhẹ hơn của điều luật”. Ở đây, khung hình phạt liền kề nhẹ hơn của điều luật là từ bảy năm tù đến 15 năm tù (khoản 3 Điều 135 BLHS) nên mức án bảy năm tù là mức án thấp nhất mà HĐXX có thể áp dụng đối với bị cáo Minh. Như vậy, trong phiên tòa phúc thẩm sau này, trừ khi HĐXX phúc thẩm tuyên bố bị cáo Minh không phạm tội, còn một khi HĐXX phúc thẩm kết luận bị cáo có tội thì mức án của bị cáo sẽ không thể thấp hơn bảy năm tù.

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm