Lời tòa soạn: Đang được chữa trị COVID-19 tại Bệnh viện quận 7 (TP.HCM), dù vẫn còn rất mệt nhưng anh Lê Văn Thanh Tùng tranh thủ viết kể lại chuỗi ngày khủng khiếp đang trải qua. Qua đó, anh mong mọi người đừng chủ quan với COVID-19. Được sự cho phép của anh, chúng tôi xin chia sẻ bài viết đến bạn đọc. Chúng ta cùng cầu chúc cho anh sớm bình phục!
Ngày thứ nhất, tôi bắt đầu có triệu chứng sốt và rất khó hạ sốt. Trước đó, tôi đã mua các bộ test (kiểm tra) nhanh COVID-19. Thấy có dấu hiệu, tôi đã sử dụng bộ test để kiểm tra nhanh. Sau khi xác định mình dương tính, tôi liên hệ qua điện thoại với Trung tâm Kiểm soát bệnh tật TP.HCM (HCDC) nhưng không có người đến hỗ trợ. Có vẻ, số lượng ca dương tính đã quá nhiều.
Những dấu hiệu mắc bệnh đầu tiên
Tôi nhận được lời khuyên từ các anh em trong ngành y, hãy tự cách ly tại nhà, dùng thuốc điều trị triệu chứng, chuẩn bị thuốc hạ sốt, vitamin C và các loại thuốc tăng cường đề kháng khác. Vậy là, tôi bắt đầu tự cách ly với COVID-19. Ba ngày đầu, tôi sốt nhiều, nhưng cứ sốt thì hạ sốt, uống nhiều nước, tranh thủ xông mũi họng, súc nước muối cổ họng … Đến ngày thứ 7, các triệu chứng bắt đầu giảm nhiều nhưng tôi lại bị mất hết vị giác và khứu giác. Tôi hơi lo nhưng vẫn cố gắng theo dõi đều.
Tôi thở với sự hỗ trợ của máy thở 24/24, liên tục, nằm dài bất động trên giường.
Ngày thứ 8, bố mẹ vợ của tôi bắt đầu có biểu hiện khó thở, mệt mỏi. Tôi tìm mua máy thở tại nhà và cảm nhận có điều không lành. Tuy nhiên, tôi không thể mua được máy thở, những nơi đăng bán đều đã hết hàng. Họ báo đặt hàng từ 5 - 7 ngày là có, nhưng theo cảm nhận của tôi thì bố mẹ đang cần ngay lập tức. Tôi mất nửa ngày nhờ các mối quan hệ thân quen tìm giúp máy thở. Cuối cùng, tôi được hỗ trợ bởi một anh lần đầu tiên tiếp xúc. Anh ấy bảo chỗ anh có hai máy đang dùng, tôi cứ qua lấy về cho ông bà, chứ anh không bán. Tôi năn nỉ nhiều và ảnh vẫn quyết không bán, chỉ cho tôi mượn dùng và không cần đặt cọc gì hết. Khi tôi chuẩn bị đi lấy, anh báo người quen của anh còn một máy như cái anh đang dùng và bảo tôi xem xét mua đi. Chiều tối ngày thứ 8, tôi đã có máy thở cho bố mẹ ở nhà, nhưng tình hình đã ngày càng nặng hơn.
Tối ngày thứ 9, tôi bắt đầu bị nặng, suy hô hấp, không thở được như bình thường, cảm giác vẫn hít thở, vẫn thấy không khí vào, nhưng có cảm giác phổi đã không còn nhận được oxy. Tôi thở gấp, như cá trên cạn, há hốc hết cả miệng để lấy không khí vào, nhưng ngộp, cực kỳ ngộp. Cả nhà quyết định phải nhập viện cấp cứu, gia đình gọi khắp nơi tìm xe cấp cứu nhưng rất ít xe nghe máy. Cuối cùng, chúng tôi cũng nhận được BV quận 7 nhận bệnh. Khi xe đến, ngay cả BS theo xe cũng khuyên gia đình nên ở nhà tự cách ly nếu thấy ổn, nhưng tôi đã hết chịu nổi. Lúc này, tôi nhớ nhân viên y tế đo chỉ số oxy cơ thể của tôi chỉ còn tầm 80%, trong khi nếu dưới 93% đã phải can thiệp y tế. Tôi gần như rất đuối, mất ý thức và không chịu nổi thêm nữa, lên xe và để cho người ta chở đi đâu thì chở.
“Chiến đấu” với COVID-19 tại bệnh viện
Xe cấp cứu đến Bệnh viện quận 7, tôi được test nhanh COVID-19, chụp hình phổi, làm xét nghiệm PCR và cho nhập viện điều trị, chuỗi ngày đau đớn nhất giờ mới bắt đầu.
Hai ngày đầu tiên khi nhập viện, tôi không di chuyển được, phổi của tôi có cảm giác bị virus tấn công hoàn toàn. Tôi chỉ có thể nằm ngửa, thở rất gắt và chỉ nằm như vậy thôi, bất kỳ sự di chuyển nào dù là nhỏ nhất, như việc xoay người, ngồi dậy tại chỗ đều là cực hình khủng khiếp. Tôi chỉ cần xoay nhẹ người là mất hơi, thở khan ngay, thiếu oxy ngay lập tức, miệng đớp không khí ngay lập tức, phần lưng đau buốt, không thể di chuyển dù là nhỏ nhất. Tôi cứ mê man lúc tỉnh lúc ngủ chập chờn với xung quanh là rất nhiều bệnh nhân khác, đầy tiếng ồn và sự nóng nực.
Hằng đêm, tôi đều không thở được, không thể xoay trở cơ thể. Tôi không thể đi vệ sinh, sự khủng khiếp của việc đi vệ sinh chỉ những ai từng bị mới biết. Những người điều trị chung phòng với tôi đều đã trải qua cảm giác đó. Nơi tôi điều trị không có nhà vệ sinh trong phòng. Nó nằm ở cuối hành lang. Mỗi ngày, tôi chỉ dám đi vệ sinh một lần, mỗi lần đều cực kỳ khổ sở. Tôi không đủ oxy cho việc đi xa.
Khi cần đi vệ sinh, tôi phải chuẩn bị rất lâu, từ việc đôi dép để sẵn cho tới số bước chân mình đi. Khi quyết đi là ngồi ngay dậy, đi thật nhanh đến nhà vệ sinh và trên đường đều cầu sao cho không kẹt nhà vệ sinh. Sau khi tiểu xong, ngay lập tức quay về lại giường, mà đa phần sẽ gục ngã, thiếu oxy và ngồi thở ngay giữa đường. Lồng ngực thắt lại đau buốt, không khí không vô được, thở khan giữa đường một chốc rồi mới tiếp tục về giường. Về đến giường, tôi tiếp tục nằm thở dốc 10-15 phút tuỳ lúc, rồi mới thở bình thường lại.
Đến ngày thứ ba, tôi bắt đầu được cho thở oxy thông qua bình oxy, nhưng những bình này dung tích khá nhỏ, đa phần thở được tầm 2-3 tiếng là hết. Có đêm, tôi phải làm phiền, gọi BS thay bình 3-4 lần. Có đêm khi mình gọi, BS báo là oxy đã tạm hết, cố gắng để đầu cao, thở và chờ đến sáng sẽ có thêm oxy, khủng khiếp.
Có những đêm, tôi đã nghĩ: “Thôi mình bỏ cuộc, khủng khiếp quá, đau quá, thở rát hết cả người, cơ thể thì đau nhức, mình bỏ cuộc, mình chịu không nổi nữa”. Khi mà việc thở đơn giản hằng ngày, giờ nó lại trở nên cùng cực về nỗi đau thì tôi không nghĩ rằng tại sao mình lại bị như vầy.
Hãy biết sợ như tôi và cố gắng giữ 5K, đeo khẩu trang và làm tốt mọi biện pháp để không mắc COVID-19.
Đến ngày thứ tư, tôi báo gia đình xin Bệnh viện cho tôi mang máy thở đã tự mua trước đó vào hỗ trợ mình thở, và BS cũng đồng ý. Từ đêm thứ tư, tôi bắt đầu có đủ oxy hơn để thở, nhưng tình hình vẫn không khả quan. Tôi thở với sự hỗ trợ của máy thở 24/24, liên tục, nằm dài bất động trên giường và không thể di chuyển cơ thể dù là nhỏ nhất. Mọi sự di chuyển dù nhỏ nhất sẽ đều phải trả giá bằng những cơn hụt oxy tối tăm mặt mày và thở dốc vài chục phút.
Tiếp đó, 6 - 7 ngày liên tục, tôi phụ thuộc vào máy thở, máy hỗ trợ mình 24/24, lúc nằm bất động, lúc ngủ buổi trưa và tối, chỉ cần lơi máy thở ra là cơn thở dồn gấp tới, là không đủ oxy cho việc thở, là tối tăm mặt mũi. Tôi đã từng nghĩ rằng cuộc sống mình rồi sẽ phải gắn bó vĩnh viễn với máy thở. Có vẻ phổi tôi đã hư hết rồi, tôi không thể làm gì nếu thiếu máy thở.
Tuy nhiên, như các BS chữa trị cho tôi đã từng nói, cứ để cho phổi tự phục hồi, phổi sẽ tự tái tạo lại. Đến ngày thứ 9, tôi bắt đầu cảm thấy có sự thay đổi, thi thoảng tôi đã tự ngắt máy và tự thở khi thấy mình có thể, dù thời gian rất ngắn. Thời gian tiếp theo, tôi đã tự xoay trở cơ thể, đã có thể đi xa hơn vài bước chân, mặc dù sau đó vẫn phải thật nhanh quay về với máy thở. Tôi vẫn thi thoảng tự kiểm tra tình hình bản thân, đôi lúc ra khỏi phòng tự đi lấy nước uống, tự mừng rỡ vì đã có thể quay về giường mà không thở gấp, điều đó có nghĩa phổi đang tự làm lành ổn định.
Đến một tối, tôi quyết định sẽ ngủ mà không cần máy thở. Tôi vẫn mở máy, phòng trường hợp khi cần. Tôi đã ngủ cả đêm mà không cần máy thở hỗ trợ.
Theo thống kê 80% ca F0 sẽ tự khỏi, nhưng không ai nghĩ rồi mình sẽ nằm trong 20% trở nặng còn lại.
Hãy biết sợ như tôi và cố gắng giữ 5K, đeo khẩu trang và làm tốt mọi biện pháp để hạn chế thấp nhất việc bị mắc COVID-19.
Bạn cần nhớ rằng khả năng trở nặng của dòng Delta là cực kỳ cao và nhanh!