Theo anh kể thì dù anh cố nắn suy nghĩ của mình chệch hướng thì em vẫn lọt vào được, kể cả anh có muốn cố tránh lối em đi, thì chả hiểu sao hôm đó em lại đi đúng vào con đường ấy. Tại sao có lúc thấy hợp nhau thế, có lúc thì cảm giác như nước với lửa, tưởng như là cặp trời sinh, có lúc lại lẩm bẩm, sinh ra để làm khổ nhau. Tại sao hai đứa vốn chẳng có gì liên quan lại đi gắn kết đời mình với nhau, còn gây ra “hậu quả nghiêm trọng” là hai đứa con, tại sao lại thế? Anh cũng thử đi tìm hiểu và hoàn toàn bế tắc, việc đó chỉ có thể lý giải là do duyên tiền kiếp, anh đã dành thời gian đọc nhiều sách và bỗng nghĩ ra một giả thiết... Có lẽ kiếp trước anh là thằng mục đồng chăn trâu, còn em vẫn là một con trâu. (Anh suy luận thé bởi từng thấy rất nhiều ảnh em buộc tóc vổng hai bên như hai cái sừng trâu và em cũng cầm tinh con Sửu). Anh dắt em đi ăn cỏ, anh tắm rửa chăm sóc em, nên em nợ anh rất nhiều tình. Cho đến một ngày anh túng bấn quá, nên đã trót bán em đi, lấy tiền tiêu, suy ra là anh nợ em rất rất nhiều tiền. Thành ra nợ nần qua lại, mãi chẳng hết, nên kiếp này chúng mình mới gặp nhau và nên duyên chồng vợ. Em đã yêu anh và dành hết tình yêu của mình cho anh, một thứ tình yêu chẳng đếm xỉa đến việc sẽ nhận về cái gì. Yêu chỉ vì yêu thôi. Còn anh do cầm tinh ông “chúa Chổm” thành ra giờ chỉ biết cặm cụi làm việc thật chăm chỉ, hàng tháng mang thành quả về nộp cho vợ. Anh thậm chí chẳng biết mật khẩu thẻ ATM và mã két sắt nhà mình, mỗi lần cần tiền em phải hướng dẫn anh hụt cả hơi, phòng em hầu hết đã biết mã két nhà mình, trong khi anh thà đi vay ai đó cho nhanh. Biết về những điều như thế anh nhủ lòng mình sẽ cố gắng không để nợ nần gì ai, sẽ không bao giờ được ăn chơi quá đà phải bán thứ gì đi nữa, sẽ sống thật tốt và nhân văn. Hôm có con muỗi đốt em, nhờ anh đập, anh lại xua nó đi, và “thiện tai” nói: “Nó vì kiếm sống qua ngày nên phải làm thế thôi chứ có muốn làm hại em đâu, giết nó tội nghiệp”. Con ong lạc vào nhà mình anh tắt bóng trong nhà, bật đèn ngoài sân để tìm cách lùa nó ra, mau đi tìm về tổ “kẻo trong nhà nó sẽ chết mất”. Mà chẳng hiểu sao em cứ phải cùng anh chung lưng giải quyết, dọn dẹp bao nhiêu là việc vốn không hề dính dáng đến mình, chúng đều là hệ quả anh gây ra. Em lấy làm ấm ức rồi lại đành xốc vai mình đứng dậy. Mỗi lần anh dật dờ suýt làm lỡ việc, em điên tiết rồi lại xuội lòng xuống nhớ “ngày xưa” mình được dắt đi ăn cỏ cũng cứ nhẩn nha, đủng đỉnh suốt đấy thôi... Rồi có khi em lại tủm tỉm, biết rằng người sống bên mình chỉ có thể là anh thôi, không thể là ai khác. Làm gì có ai dám quyết liệt phản đối em đi đá bóng tranh giải ở công ty nhân ngày phụ nữ, sau đó thì lại “chấp nhận số phận” thu xếp công việc về sớm đón con, nấu nướng, để vợ có thời gian luyện tập và thi đấu. Ai có thể ở nhà đun sẵn nước nóng có gừng có sả, rồi chờ để vợ về ngâm chân, bóp chân cho vợ. Ai có thể đi mua tất cho vợ rồi càu nhàu: “Đá bóng phải đi tất mới, vừa vặn thì mới đỡ bị đau chân chứ”. Ai có thể nhận dậy thật sớm làm đủ mọi việc, xong xuôi mới bảo con lên phòng gọi mẹ. Ai có thể kiên nhẫn lắng nghe, để có việc gì lớn bé thay vì kêu “Trời ơi” em lại gọi “chồng ơi”... Thế nên em biết mình còn mắc nợ anh dài dài. Vợ chồng đến với nhau là nhờ duyên, sống với nhau đến đầu bạc răng long là do nợ. Anh và em có cả duyên lẫn nợ thì phải sống với nhau là đúng rồi, còn thắc mắc gì nữa!
Theo TSL (DT)