Cô bạn thứ nhất, học được ba tháng rưỡi thì nằng nặc đòi bỏ học bổng mà về nước! Cô nói rằng năm nay cô đã 27 tuổi, đã có người yêu sắp dạm ngõ, đi du học thế này lâu quá. Chẳng biết anh ấy ở nhà thế nào, nếu cô ấy không đi xa, hẳn đã chuẩn bị cuối năm cưới. Thôi, về mà lấy chồng.
Về được một hôm, cô bạn ấy gọi điện sang buồn rầu nói anh ấy vừa cưới vợ được ba ngày trước khi tớ về. Chỉ tại tớ đi du học thôi, sao tớ ngu dại thế, giá tớ ở nhà thì có phải giờ này cô dâu đã là tớ! Mình không nhịn được cười lẫn thương cảm. Mình bảo trời ơi, một thằng mà bạn mới đi vắng 100 ngày, nó đã kịp yêu - ăn hỏi - cưới con khác. Thế thì bạn giỗ luôn trăm ngày cho mối tình ấy đi! May mà thoát được.
Thế mà làm sao lại cứ vơ cái tội lỗi đó vào bản thân mình hở cô gái đi vắng khỏi Hà Nội mới 100 ngày?
Vâng, vì em đi vắng nên anh cưới vợ. Thế sau này vì em đi vắng nên anh có con riêng, có bồ? Hay vì em mang bầu mà anh phải đi chơi gái? Hay vì em giận anh mà anh về nhà ngoại chém cả bố mẹ vợ lẫn em vợ, đổ xăng đốt con như trong vụ án ở Thanh Hóa ấy? Lúc nào lỗi cũng nằm ở phía người con gái?
Không yêu thì next! Bà không rảnh mà ngồi giãi bày, thế nhé! (Trấn an thế, nhưng cô bạn vẫn đau khổ suốt thời gian dài. Chẳng biết bây giờ đã lấy chồng chưa hay vẫn hoài nhớ anh chàng 100 ngày kia?)
Nào ai biết tương lai của một chuyện tình. Ảnh minh họa
Một cô bạn khác cùng trường, chẳng bao giờ thấy nói chuyện yêu đương, chỉ lo học hành làm việc. Hỏi ra mới biết bạn đã cưới chồng! Chính tay chồng gói ghém đồ cho bạn du học, rồi chúc may mắn, rồi email hỏi han. Và rồi nhẹ nhàng, sau vài năm bạn ấy ra nước ngoài, họ lặng lẽ chia tay nhau. Mỗi người sau này có một khung trời khác, đều rất ổn, rất hạnh phúc!
Và cô ấy nói cô vô cùng cảm ơn người chồng cũ đã cho cô ấy món quà quý giá nhất cuộc đời. Đó là để cô ấy ra đi, theo những gì cô ấy lựa chọn! Không phải người đàn ông nào cũng cho người đàn bà của họ được món quà ấy!
Nhân danh tình yêu để ngăn cản đời nhau, rất dễ. Nhưng hiếm gặp những lứa đôi nhân danh tình yêu để dành cho nhau nhiều hơn thế, nhiều như một người bạn thân, như một người ruột thịt, có lẽ!
Đều là mất mát nhưng sao một người mất nhau là hết sạch và một người mất nhau mà vẫn còn được nhận lại rất nhiều, tôi chỉ nghe thôi cũng thấy rưng rưng?
Nào ai nhìn thấy được tương lai của một chuyện tình? Làm gì có tương lai, chỉ có ngày hôm nay, ta đang sống với nhau như thế nào! Đừng bao giờ tin một ai đó nói rằng sau này họ sẽ cho bạn thật nhiều hạnh phúc, còn hôm nay cứ để yên cho họ dằn vặt bạn, họ trách móc bạn, họ coi thường bạn, họ ngăn trở bạn, họ làm cho bạn hoài nghi về chính bản thân mình…
Vì ngày mai ấy, nếu bạn ở bên những người ấy, bạn sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có!
Theo Trang Hạ (dear.vn)