Đến tháng 11-2014, dù chưa hết hạn hợp đồng nhưng hai bên vẫn thống nhất ký tiếp hợp đồng gia hạn thêm thời gian thuê đất ba năm. Giá thuê tăng lên 40 triệu đồng/năm, lần này bà H. trả đủ một lần cho ông V. là 120 triệu đồng.
Đến tháng 1-2016 ông V. lấy lại đất, không cho bà H. tiếp tục quản lý, canh tác nữa. Bức xúc, bà H. khởi kiện yêu cầu TAND huyện Cần Giờ hủy hợp đồng gia hạn thời gian thuê đất ký năm 2014 và buộc ông V. phải trả lại cho bà 120 triệu đồng.
Đến tòa án làm việc, ông V. thừa nhận có nhận đủ các khoản tiền nêu trên từ bà H. Tuy nhiên, do bà H. bỏ ao không nuôi trên ba tháng, không có người giữ ao nên ông mới lấy lại đất.
Sau đó, ông V. ủy quyền cho một người khác tham gia tố tụng. Người này lại phủ nhận toàn bộ lời khai trước đó của ông V. và cho rằng từ đầu đến cuối ông V. chỉ nhận 75 triệu đồng từ bà H. Phía ông V. còn làm đơn phản tố, yêu cầu bà H. phải thanh toán số tiền thuê đất còn thiếu là 50 triệu đồng.
Xử sơ thẩm hồi tháng 8-2017, TAND huyện Cần Giờ nhận định lời khai của ông V. và người đại diện theo ủy quyền của ông có sự mâu thuẫn, không thống nhất, thể hiện sự gian dối, không trung thực trước tòa. Ông V. đơn phương chấm dứt hợp đồng, lấy lại đất làm ảnh hưởng đến quyền, lợi ích hợp pháp của bà H. Căn cứ vào lời thừa nhận ban đầu của ông V., HĐXX quyết định chấp nhận yêu cầu khởi kiện của bà H., buộc ông V. phải trả cho bà H. 120 triệu đồng.
Ông V. kháng cáo. Mới đây, TAND TP.HCM đã xử phúc thẩm vụ án. Tại phiên tòa phúc thẩm, đại diện bị đơn cho rằng việc ông V. thừa nhận có nhận đủ tiền từ bà H. tại tòa sơ thẩm là do bị ép chứ không tự nguyện.
Qua phần thẩm vấn, HĐXX yêu cầu các bên xuất trình chứng cứ mới vỡ lẽ: Hợp đồng ký năm 2014 giữa hai bên và chứng từ thể hiện ông V. nhận 120 triệu đồng chỉ là bản phôtô. Nguyên đơn khai các bản chính đều do phía bị đơn giữ, nguyên đơn không có. HĐXX đặt nghi vấn: “Hợp đồng gia hạn thuê đất chỉ là bản phôtô, mặc dù bị đơn có thừa nhận hợp đồng này nhưng trong hợp đồng đó lại không đề cập đến việc giao nhận tiền. Trong khi đó, mỗi giao dịch giữa hai bên, có khi giao nhận chỉ 25 triệu đồng nguyên đơn cũng luôn có bản chính, đến khi giao số tiền 120 triệu đồng thì nguyên đơn không giữ bản chính là không phù hợp”.
Sau khi phân tích, HĐXX đã động viên hai bên đương sự hòa giải với nhau để giữ hòa khí. Qua thương lượng nhanh tại tòa, cuối cùng hai bên nguyên, bị tự nguyện rút cả đơn khởi kiện lẫn đơn phản tố. Từ đó, tòa phúc thẩm đã đình chỉ xét xử và đình chỉ giải quyết vụ án.