Ghen… vớ vẩn
Sau khi đi ăn đám hỏi về, ông P.X.H (SN 1954, ngụ huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh) nhìn thấy em trai đang trò chuyện cùng chị dâu (vợ ông H.) trong nhà một cách vui vẻ. Nghi ngờ giữa chị dâu- em chồng có tình ý, ông H. nén bực tức bước vào ngồi cùng nói chuyện. Tuy nhiên, chỉ được một lúc, hai anh em lời qua tiếng lại rồi dẫn đến đánh nhau.
Người em trai bưng chiếc bàn mặt kính ném vào anh trai. Máu nóng nổi lên, ông H. chạy vào bếp lấy con dao chém vào em trai làm đứt động mạch cổ và tử vong tại bệnh viện. Ông H. bị bắt giam và khởi tố về tội giết người.
Cũng bắt đầu từ chuyện không đâu, N.C.Q (34 tuổi, quê ở Sóc Trăng) đã đâm chết vợ rồi nhảy lầu tự vẫn vào đúng thời điểm cận Tết Nguyên đán Nhâm Thìn 2012. Theo điều tra ban đầu, khi Q. đi làm thợ hồ ở xa trở về, chị N.T.M (vợ Q.) tỏ vẻ không vui, nói chuyện nặng nhẹ, không đầu không cuối mỗi khi Q. ra quán cà phê (trên đường Trần Phú, quận Ninh Kiều, TP Cần Thơ) nơi chị làm giúp việc. Nghi ngờ chị M. có “bồ”, Q. nảy sinh ý định giết vợ rồi tự tử.
Trưa 15-1, hai vợ chồng lại cãi nhau, Q. đã dùng dao đâm chị M. 13 nhát khiến chị chết ngay tại chỗ còn Q. sau đó nhảy từ lầu 2 xuống trước sân UBND phường Cái Khế (TP Cần Thơ) và bị đa chấn thương. Hai đứa con của Q. bỗng dưng mồ côi mẹ còn cha lại ngồi tù.
H.V. P (SN 1982, ngụ tỉnh Thừa Thiên - Huế) quen biết và sống như vợ chồng với chị N.T.H (SN 1983, ngụ tỉnh Quảng Bình) tại một phòng trọ ở Thị xã Thuận An, tỉnh Bình Dương.
Vào đêm đầu năm 2012, chị H cùng nhóm bạn gái đi xem pháo hoa tại trung tâm TPHCM. Do về trễ, chị H. đến nhà trọ của một người bạn gái ngủ qua đêm. Không liên lạc điện thoại được với chị H., suốt đêm đó P. không ngủ được vì nghi ngờ, ghen tuông.
Sáng hôm sau chị H. về phòng trọ, P. tra hỏi rồi lấy xe máy chở chị H đến nhà trọ của người bạn để xác minh. Nghĩ đùa cho vui, bạn của chị H. trêu chọc, nói là “không biết gì”. Nghe vậy, P. nổi cơn ghen, tát vào mặt chị H. nhiều cái vì nghi ngờ chị qua đêm với người đàn ông khác. Mặc cho chị H. kêu khóc, P. tiếp tục hành hạ, dùng chân đá vào mạn sườn khiến chị bị dập lá lách, phải cắt bỏ.
Đến bi kịch của một gia đình
N.V.H (39 tuổi, ngụ tại Đồng Nai) và chị T.T.D.H (33 tuổi) kết hôn từ năm 1995, có với nhau ba đứa con. Dẫu vậy, H. vẫn thường xuyên đánh đập vợ do nghi ngờ vợ ngoại tình.
Tối 5-9-2010, H. lại uống rượu và chửi bới vợ. Biết tính chồng, vợ H. lặng thinh tiếp tục làm những công việc thường ngày. Đến khi lên giường ngủ, H.vẫn tiếp tục dùng những lời nói khó nghe để thóa mạ vợ.
Không thể chịu được hơn nữa, vợ H. lên tiếng cãi lại. Lập tức, H. đấm đá và chụp ngay khúc gỗ dùng để chống cửa sổ phang thẳng nhiều cái vào đầu và mặt vợ khiến chị ngất đi vì chấn thương sọ não. Chưa hả giận, H. đi chốt cửa nhà lại và lấy can xăng 5 lít ra đổ khắp nhà.
Ba đứa con của H. đã khóc lóc van xin cha dừng tay nhưng H. vẫn lạnh lùng tưới xăng lên giường, thân thể vợ và mọi đồ đạc trong phòng rồi bật quẹt ga. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, hai đứa con nhỏ thoát được ra ngoài kêu cứu (bị phỏng nhẹ). H. cũng chạy trốn vào đám rẫy gần nhà. Còn đứa con gái lớn (15 tuổi) ôm mẹ không chạy kịp nên đã chết cháy.
Tại phiên tòa phúc thẩm, H. thừa nhận tội ác do mình gây ra cho vợ và các con. H. biện minh rất thương vợ con nhưng nghe hàng xóm kể, vợ thường than thở: “Tôi sống với ổng chán quá rồi”, nghĩ vợ có tình cảm với người khác nên không kiềm chế được ghen tuông.
“Bị cáo chỉ ghen tuông vô cớ chứ không có chứng cứ gì về việc vợ ngoại tình. Bị cáo đánh vợ đến ngất xỉu, con gái bị cáo đến ôm mẹ nhưng bị cáo vẫn tưới xăng lên người vợ con. Hổ dữ còn không ăn thịt con. Chỉ vì ghen tuông mù quáng, bị cáo đã hành động quá tàn ác, dã man, không còn tính người. Bị cáo xác định tội mình đáng chết vậy bị cáo lấy lí do gì để xin được sống trên cõi đời này?’’, vị công tố câm phẫn nói.
Ở phiên tòa sơ thẩm, hai đứa con của H. tha thiết xin tòa án tha tội chết cho cha. Tại phiên tòa phúc thẩm, các cháu cũng có những lá đơn đẫm nước mắt xin giảm án cho cha. Các cháu đã mồ côi mẹ không muốn lại mất thêm cha dù người cha ấy phạm tội lỗi tày trời.
Tòa Phúc thẩm TAND Tối cao tại TPHCM nhận định với tính chất và hậu quả đặc biệt nghiêm trọng của vụ án, việc TAND tỉnh Đồng Nai chỉ áp dụng mức án chung thân đối với bị cáo là chưa đủ sức răn đe, phòng ngừa chung. Luật pháp tính nhân đạo, nhưng với hành vi dã man, mất hết tính người như bị cáo thì cần phải áp dụng mức án cao nhất. Cũng vì vậy, HĐXX đã chấp nhận kháng nghị, tuyên phạt H. mức án tử hình về tội “Giết người”.
Tội ác phải bị trừng phạt nhưng đối với hai đứa trẻ vô tội sự mất mát, nỗi ám ảnh về bi kịch của gia đình không biết đến bao giờ mới nguôi ngoai?
Theo NLĐ