Đám cưới ở quê là thế, không như ở thành phố, gia chủ chỉ việc đặt tiệc tại nhà hàng và mời khách khứa tới chia vui. Ở quê Phương, mỗi lần nhà ai có đám cưới, bà con cô bác xóm làng mỗi người một tay sẽ cùng tập trung lại giúp gia chủ làm cỗ cưới. Bây giờ, mọi người đang ăn đêm. Mẹ bưng lên cho Phương một bát cháo, dịu dàng bảo:
- Ăn đi con, rồi ngủ sớm, thức khuya mắt cô dâu mai lại thâm lên là không được đâu.
Phương đón bát cháo từ tay mẹ, cùng ăn với em gái. Cô nhóc 11 tuổi mọi ngày học bài xong vẫn đi ngủ sớm, mà hôm nay đòi thức cùng chị. Nhớ ngày nhỏ nó đã khóc ầm lên đòi không cho chị đi lấy chồng, bây giờ chị đi lấy chồng thật rồi, sau này, chắc có quan tâm được tới nó nhiều như khi còn ở nhà?
Phương ôm em đi ngủ. Tới khi con bé đã say giấc, Phương vẫn chẳng thể nào chợp mắt được. Ngày mai cô lên xe hoa, lòng vẫn khắc khoải một điều...
Anh không phải là mối tình đầu của cô, nhưng anh là bờ vai vững chãi nhất mà cô tựa vào. Trước đây cô đã tưởng tượng mình sẽ là cô dâu của một người khác, nhưng trên đời này cô sinh ra là để dành cho anh. Đó là duyên phận. Và cô hạnh phúc vì được là vợ anh.
Nhưng Phương chưa bao giờ quên... người ấy. Ngay cả bây giờ, khi chỉ còn nửa ngày nữa là cô bước lên xe hoa cùng anh, trong lòng cô vẫn đang nghĩ về người ấy. Cô mong nhận được một lời chúc phúc.
Có những cô dâu trước ngày cưới đã gặp hay gọi điện cho người yêu cũ của mình. Nhưng cô, cô không thể làm thế. Ngày trước, khi ra đi, anh ấy đã chọn cách đoạn tuyệt dứt khoát với Phương. Và bấy lâu nay, hai người cũng không còn mối liên hệ gì nữa. Nhưng đêm nay, đêm trước ngày cưới, cô muốn được thấy anh, được nghe anh nói. Cô tự trách mình, có phải cô dâu nào trước ngày cưới cũng yếu lòng như thế ?
Bỗng có chuông tin nhắn, tim Phương đập loạn…
“Anh không đủ mạnh mẽ để nhìn em trong bộ váy cưới đứng bên người khác. Anh chỉ hi vọng rằng, em sẽ luôn hạnh phúc. Luôn cầu chúc cho em và sẽ mãi dõi theo em. Quang”.
Không phải người ấy.
Trong khi cô luôn khắc khoải vì một quãng đường dang dở thì luôn có một người khắc khoải vì bước đường cô đi. Phương nhắm nghiền mắt lại. Chuông điện thoại lại vang. Cô mỉm cười nghe máy:
- Vợ yêu à, em đã ngủ chưa? Anh không thể ngủ được. Giá như bây giờ là đêm mai. Anh sẽ được ôm chặt vợ yêu trong vòng tay, và cùng ngủ một giấc ngon lành.
- Anh hư thật. Muộn thế này còn gọi điện cho em, không để em ngủ à. Anh muốn cô dâu của anh ngày mai sẽ xấu xí vì mắt thâm quầng hay sao?
- Ừ nhỉ, hư thật! Nhưng mắt thâm cũng là vợ anh.Vợ anh mắt có thâm cũng vẫn đẹp nhất.
- Em biết rồi, thiên hạ đệ nhất nịnh vợ là chồng em!
- Anh cúp máy cho em ngủ nhé. Anh yêu em nhiều lắm!
Phương mỉm cười cúp máy. Từ ô cửa sổ nhìn ra bầu trời, ánh sao nhỏ hàng đêm vẫn luôn sáng êm dịu. Phương không bao giờ quên giây phút ánh sao băng vụt sáng qua bầu trời mà cô đang ngước lên, nhưng cô mãi yêu ánh sao nhỏ hàng đêm vẫn luôn ở đó.
Và ngày mai, cô lên xe hoa cùng anh.
Theo Minh Thoa (DT)