Bị cáo Hậu trước vành móng ngựa.
Theo nội dung vụ án, tháng 3-2012, Hậu từ Nghệ An vào Đà Nẵng tìm việc làm và quen biết với T. Cuối năm 2013, Hậu về quê cưới vợ, trong thời gian này T. và Hậu vẫn giữ liên lạc với nhau.
Cuối tháng 8-2014, do vợ sắp sinh mà không có tiền nên Hậu liên lạc nhờ T. giúp đỡ. Nghe vậy, T. nhận lời và nói Hậu vào Đà Nẵng lấy tiền.
Tối 29-9-2014, Hậu vào nhà T., tại đây, T. nấu cơm cho Hậu ăn và hai người trò chuyện. Trưa hôm sau, T. nói Hậu lên giường nằm nghỉ và giở trò “sờ soạng” với Hậu. Thấy vậy, Hậu vùng dậy thì bị T. kéo lại yêu cầu quan hệ rồi sẽ đưa tiền cho Hậu. Hậu từ chối nên cả hai xảy ra cãi vã.
Trong lúc giằng co, Hậu vớ cuộn dây điện (có sẵn trên chiếc bàn gần giường ngủ) siết cổ T. đến chết. Sau khi nạn nhân chết, Hậu lục lọi tài sản lấy một xe máy, vàng và tiền với tổng giá trị hơn 200 triệu đồng. Riêng chiếc xe của nạn nhân, Hậu không mang về quê mà bỏ lại ở một trường cấp II tại Đà Nẵng.
Hậu kháng cáo xin giảm án vì cho rằng mức án như trên là quá nặng. Tại tòa, Hậu xin tòa giảm án vì đã hành động một cách nông nổi. Bị cáo cho rằng ban đầu không hề có ý định tước đoạt mạng sống của nạn nhân nhưng vì quá tức trước hành động “kỳ quái” của nạn nhân nên mới hành động thiếu suy nghĩ. Còn việc cướp tài sản thì Hậu cho rằng do hoàn cảnh quá túng quẫn.
Tại phiên tòa phúc thẩm, Hậu xuất trình giấy tờ chứng minh là gia đình có công với cách mạng. Do đây là tình tiết giảm nhẹ mới mà cấp sơ thẩm chưa xem xét nên tòa chấp nhận kháng cáo, giảm án cho bị cáo từ án tử hình xuống còn tù chung thân.