1. Một chiều, tôi hẹn với ông bạn nhà báo cà phê phiếm chuyện. Thế nhưng tôi không tài nào tập trung được vì 7-8 cuộc gọi liên tục của Q. xen vào giữa cuộc nói chuyện. Có lẽ cảm giác ngày mai ra tòa khiến nó sốt ruột nên nó chạy thẳng đến nhà tôi ngồi chờ. Tôi đành tạm biệt ông bạn, đường về mưa tầm tã, kẹt xe, điện thoại reo inh ỏi...
Q. và V. thương nhau từ năm học lớp 1 1 thời trung học, là cặp hiếm hoi trở thành vợ chồng từ tình yêu thuở học trò. Gặp Q., chỉ mới hơn 10 ngày nhưng tôi không nhận ra nó nữa vì mặt hốc hác, mắt thâm quầng, mệt mỏi. Nó bảo tôi: “Bây giờ ông gọi cho V. một tiếng…” rồi nó khóc vì nó sợ ngày mai ra tòa. Tôi bốc điện thoại gọi V., nó chạy thót qua ghế, dán chặt tai vào điện thoại, cả hai cùng nghe giọng thằng V . dứt khoát: “Nếu mi định nói về chuyện tau và Q. thì tau xin lỗi phải cúp máy”. Nói xong nó cúp thật. Q. khóc như mưa rồi quay sang cầu cứu: “Ngày mai ông nhớ đến tòa, ủng hộ tinh thần cho Q. nhé, biết đâu V. đổi ý…”.
2. Ngày đó, rời Đà Nẵng, chúng tôi vào Sài Gòn học đại học. Thằng V. học bách khoa, con Q. học sư phạm ngành hóa. Cả hai đứa đều là bạn tôi. Dăm tuần, V. đèo con Q. trên chiếc xe đạp cà tàng qua tới ký túc xá ĐH Luật thăm tôi. Bạn bè lúc đó ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của tụi nó.
Một lần, chiều tối muộn, thằng V. chạy qua hớt hải, bảo tôi dẫn nó ra đình Bình Triệu hái lá xông về nấu nước cho con Q. bị cảm lạnh. Thằng V. ngồi sau, ôm bó lá xông, tôi chở thẳng về ký túc xá Trường ĐH Sư phạm ở đường Lạc Long Quân, quận 11. Lúc ấy Q. sốt hầm hập, thằng V. bỏ nắm lá vào cái bình có cái sục lén cắm điện. Nó nhanh tay tháo tấm ri-đô trùm lên đầu cho Q. xông và khóc rưng rức...
Chúng tôi ra trường, Q. về dạy học tại một trường cấp III ở quận 6, TP.HCM; V. về làm tại một tổng công ty điện. Đám cưới tụi nó đơn sơ nhưng ấm cúng và tràn đầy tình yêu. Hai năm liền sau đó, tụi nó bổ sung thêm hai thành viên, nếp, tẻ đủ cả... Rồi cũng chỉ ba năm sau nữa, thằng V. lên chức trưởng phòng, nhà cửa rộng rãi, khang trang. Q. mở lớp dạy thêm ở nhà, hai con đều là học sinh giỏi ở trường chuyên.
Năm 2012, trong một vụ sử dụng tài sản công không đúng mục đích, thằng V. bị cơ quan điều tra một tỉnh triệu tập, tôi làm luật sư bảo vệ nó. Mất hai tháng rồi mọi chuyện cũng xong. Trong hai tháng đó Q. sút gần 10 kg vì lo cho chồng. Xong việc cũng là lúc tụi nó tổ chức kỷ niệm 15 năm ngày cưới.
3. Hai năm trở lại đây , tôi nghe bạn bè nói nhiều về V . dính vào rượu chè, gái gú... Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ tôi nghe Q. chia sẻ hay tâm sự. Sau Tết Nguyên đán vừa rồi, Q. gọi điện thoại cho tôi báo tin V. và cô bé học trò lớp 12 đến học thêm tại nhà vợ chồng nó phải lòng nhau. Thậm chí hai người còn dọn ra sống chung với nhau. Cũng từ đấy V . ít về nhà hẳn, khi hai đứa con hỏi ba đâu thì Q. đành phải nói “ba đi công tác”.
Tôi gặng hỏi nguyên nhân, V. kể lể rằng Q. có tính keo kiệt với cha mẹ chồng, đi uống nước với nam đồng nghiệp, nhà cửa như bãi rác... Nhưng khi tôi hỏi đến cái bụng bầu lùm lùm 4-5 tháng của cô bé đang học lớp 12 thì nó đánh trống lảng, không trả lời…
4. Phiên tòa hôm nay là phiên tòa phúc thẩm sau khi V . bị tòa sơ thẩm xử bác yêu cầu xin ly hôn với Q. Vì bận nên tôi không trực tiếp tham gia được mà nhờ một luật sư đồng nghiệp đến tòa dự khán. T rước tòa Q. vẫn luôn miệng nói tốt về chồng, bởi vì tôi biết Q. còn thương yêu V . nhiều lắm dù V. là người phụ bạc nó.
Q. hướng mắt về phía V., năn nỉ: “Vì em, vì hai con, xin anh hồi tâm, chuyển ý...”. Nhưng bất chấp mọi thứ, V. vẫn dứt khoát đòi ly hôn cho bằng được. Cuối cùng, dù đã dành thời gian hòa giải, khuyên nhủ nhưng HĐXX đành chấp nhận sửa án sơ thẩm tuyên cho V. được quyền ly hôn với Q. Q. sụp xuống, hai tay vít vào thành ghế...
Sau đó tôi nhận được tin nhắn của Q: “Ông ơi, giờ tôi biết phải làm sao?”. Cổ họng tôi bỗng ứ nghẹn bởi rất thương Q. nhưng biết mình sẽ chẳng giúp được gì. Đọc tin nhắn của Q. cũng là lúc tôi vào danh bạ, thẳng tay xóa ngay số điện thoại của thằng V.
Ký ức về thằng V. trong đầu tôi bỗng vụn vỡ....