Ảnh đi kèm "bức thư online" của anh Trung Pitt |
Trải qua 4 năm làm tiếp viên hàng không của Hãng hàng không Quốc gia Việt Nam (Vietnam Airlines), anh Trung (nick facebook là Trung Pitt), đã chia sẻ những cảm xúc rất thực về nghề nghiệp, về các ứng xử "đáng ngạc nhiên" của khách hàng... qua những dòng thư gửi tới mẹ của mình.
Sau khi "bức thư online" của anh Trung Pitt đăng lên mạng xã hội facebook chưa đầy một ngày, 500 tài khoản cá nhân khác đã chia sẻ "bức thư" và có hàng trăm bình luận thể hiện thái độ cảm thông với nghề tiếp viên hàng không.
Được sự đồng ý của anh Trung Pitt, xin trích đăng lại "bức thư" này:
"Mẹ ui,
Chắc hôm qua lại là một đêm mất ngủ của mẹ nữa nhỉ??
Mẹ đã từng nói ,2 đêm mẹ thức trắng khi nghe tin sân bay Nga bị đánh bom và không thể liên lạc được với con.
Mẹ đã từng hốt hoảng khi nghe tin tai nạn máy bay ở mọi nơi trên thế giới...
Và Mẹ lại chăm đi Chùa, để cầu nguyện...
Con cảm ơn Mẹ vì điều đó... Bởi vì Mẹ trân trọng mạng sống của con và cả những con người vô tội
Ấy thế mà, có những "cái đầu di động" vô cảm, họ quá quen với cái ích kỉ cá nhân mà bất chấp tất cả... Có thể, họ không hoặc chưa hiểu nỗi đau của sự mất mát.
Mẹ ạ, hôm qua bạn con bay về từ vùng bão, nơi có xảy ra tai nạn... Bạn con nói, vì chuyến bay delay do thời tiết xấu, mà khách chửi, rồi lắc đầu, rồi hỏi tại sao hãng khác bay được còn Việt Nam thì không??
Con không trách họ, con chỉ thấy thương vì nơi con đang làm việc tên là "Việt Nam" airlines - hãng hàng không "Quốc Gia VIỆT NAM"...
Con đã từng đi SingaporeAirlines, ở đó cũng có nhiều người Việt, họ ngồi im, họ trầm trồ với cái máy bay giống hệt mà con vẫn thường phục vụ,và họ nhìn ngắm bạn tiếp viên "xấu hơn con" với ánh mắt ngưỡng mộ "Ồ tiếp viên Sing đẹp quá".
Con đã từng đi Turkish Air, ở đó cũng có nhiều người Việt mình, họ nhốn nháo lên yêu cầu nước, yêu cầu chăn, nhưng đáp lại là câu nói: "Xin lỗi, bây giờ chúng tôi không phục vụ thức uống, cất cánh lên chúng tôi sẽ quay lại"... Người Việt mình ngồi im, không vặn hỏi, không quát tháo, không chửi bới... Họ đã cười, một cách vô cùng hiền từ. Đáng yêu lắm Mẹ ạ.
Con đã từng đi Airfrance, ở đó, người Việt của mình đi thành từng đoàn, họ mang theo rất nhiều hành lý, cái nào cũng to và nặng. Tiếp viên Pháp đứng đó, nhìn, cười, và rất thích thú với hình ảnh người Việt mình hò hét nhau để hành lý lên ngăn phía trên... Chưa bao giờ, con tự hào về sự đoan kết của dân tộc mình đến thế.
Thử làm một phép hoán đổi, nếu đó là tiếp viên ViệtNam xem... Mẹ sẽ nghe thấy những tiếng tru tréo và doạ nạt.
Con thực sự không hiểu Mẹ ạ !!!
Vietnamairlines là hãng hàng không của đất nước họ cơ mà nhỉ???
Một chuyến bay bị delay dù vì bất kỳ lí do gì, hãng hàng không phải trả nhiều tiền lắm. Tiền bãi đậu nhé, tiền nhân viên nhé, tiền xăng dầu... tất cả, đều tính bằng Usd...
Thế nên,chẳng ai muốn bị delay, đặc biệt là chúng con, chúng con muốn về sớm với Mẹ, với các bạn, với người yêu. Nhưng có những tình huống bất khả kháng, chúng con thực sự không muốn.
10 phút, 20 phút, 1 tiếng, 2 tiếng hay thậm chí 1 ngày... nếu có lí do chính đáng, hãy biết lắng nghe và thông cảm...
Thà cho đi mấy chục phút để rồi giữ được cuộc đời còn hơn mất hết tất cả chỉ vì cố gắng cứu vãn khoảng thời gian "có thể tạo dựng lại"!!!
Mẹ ơi, Con còn nhớ khi con mới đi bay, chuyến bay đầu tiên, con làm đổ hết thứ này đến thứ khác, gắp bánh mì cũng rơi, mở hộp sữa thì bắn vào đầu khách,con căng thẳng đến phát khóc... Nhưng bù lại, hành khách an toàn và con lại được về với mẹ... Cũng 4 năm rồi, bây giờ con đã ít đổ vỡ hơn, chỉ là thỉnh thoảng...
Tiếp viên chúng con phải cố gắng từng ngày, chúng con không chỉ biết "xin mời quý khách dùng trà, càfe" mà chúng con phải đảm bảo sự an toàn cho hành khách bằng chính mạng sống của mình... Không phải vô cớ khi chúng con được học cách trợ giúp trong tình huống khẩn cấp, học sơ cứu, cả đỡ đẻ nữa... Mẹ có hiểu con không?? Chắc chắn rồi vì Mẹ là 1 người sống bằng trái tim...Chỉ có những người có trái tim mới biết lắng nghe và thấu hiểu...
À con quên mất,con được một người bạn kể rằng,chị ấy đi trên một chuyến bay qua vùng thời tiết xấu, máy bay xóc kinh khủng, chị ấy nhắm chặt mắt lại, cầu nguyện. Chị nghĩ tới gia đình, nghĩ tới món quà phải mang về cho bố...Và rồi, cái khoảnh khắc vô cùng đáng trân trọng của chị đã bị phá tan bởi những lời yêu cầu vặn hỏi tại sao chưa phục vụ ăn, uống, blablabla... Chị ấy đã rất bất ngờ: "Họ có thể ăn vào lúc này được sao??"
Con dám chắc, Mẹ của con cũng hoàn toàn bất ngờ...
Con lại lên cơn nói nhảm ...Tất cả, chỉ là vì con muốn thông báo với Mẹ rằng: "Con đã về rồi" !!!"