Vết thương không lành

Nhiều người từng ao ước có được tôi làm vợ, cuối cùng tôi chọn anh, một người đào hoa, đẹp trai, ăn nói nhỏ nhẹ, điềm đạm, có nhiều cô gái theo đuổi. Sau hơn mười tháng tìm hiểu, tôi chấp nhận lời cầu hôn của anh.

Nhưng, ngay trong đêm tân hôn, tin nhắn của một người con gái đã phá vỡ không gian thiêng liêng của chúng tôi. Tôi không biết cô ta là ai và cũng không muốn biết. Dù có chút chạnh lòng, tôi vẫn cho rằng đó là quyền của cô ấy. Thế nhưng, sau đó tôi bắt đầu nhận ra chồng mình không hẳn là người đàn ông kiên định và hài lòng với một tình yêu duy nhất. Một lần, tôi vô tình phát hiện một tin nhắn đầy yêu thương và tuyệt vọng của một người con gái từng rất thương yêu anh, được anh lưu riêng trong hộp Outbox. Với tôi, đó là chứng cứ đầu tiên biểu hiện sự dao động trong trái tim người chồng mình. Tất nhiên, tất cả chỉ là tin nhắn và anh tỏ vẻ chẳng có gì phải bận tâm.

Khoảng một năm rưỡi sau, vô tình tôi lại phát hiện mối quan hệ bất thường của anh với một cô gái tiếp viên quán cà phê. Tôi biết nó bất thường vì anh quen cô ta bằng một tên giả, giấu thân phận thật, nói mình chưa có vợ và gọi điện với nhau hàng ngày có đến chục cuộc gọi. Tôi thẳng thắn đặt vấn đề thì anh bảo: “Chỉ là quan hệ bạn bè bình thường”. Tôi tỏ thái độ không chấp nhận kiểu bạn bè như vậy, anh thừa nhận mình “đùa cho vui” và hứa sẽ không như thế nữa.Rồi cũng nhiều lúc vô tình, tôi thấy được những tin nhắn có phần “mặn mà” của một vài người con gái gửi cho anh. Tôi tự hỏi, cách ứng xử của những người con gái đó xuất phát từ tình cảm của họ hay phải chăng còn vì những động thái “bật đèn xanh” thiếu nghiêm túc của chính chồng mình? Từ đó, tôi luôn nhìn chồng tôi bằng một con mắt nghi ngờ.

Điều tôi đau khổ là chồng tôi hiểu rõ những cảm xúc đang cuộn xoáy trong lòng tôi nhưng anh không giúp tôi giải tỏa những hiềm nghi ấy, lại còn tỏ thái độ kẻ cả, cao ngạo: tôi là người phụ nữ tầm thường khi ghen bóng ghen gió. Dù không nói thẳng ra như thế nhưng nó thể hiện qua một vài câu nhắn nhủ, trách móc của anh. Tôi khổ sở nhưng phải câm lặng, bởi chẳng lẽ tôi lại bảo với chồng rằng những điều đó tôi nhận biết bằng sự nhạy cảm của người phụ nữ. Anh cười tôi vì tôi chẳng có chứng cứ gì để kết luận anh là kẻ thiếu đứng đắn trong tình cảm. Cũng từ đó, anh cảnh giác hơn trong việc gọi điện hay nhắn tin. Điện thoại của anh sạch sẽ một cách lạ thường. Tin đến được xóa ngay, còn tin đi thì đặt chế độ không lưu trữ lại. Tôi đã mong rằng, tất cả là do tôi tự mình “xâu chuỗi các sự việc cách xa nhau lại gần với nhau”, chứ anh vẫn là người chồng thương yêu và thủy chung với tôi. Tôi đã mong là tôi lầm, dù tôi cảm nhận đó là do tôi tự lừa mị bản thân!

Điều tôi không ngờ là tất cả những gì dự cảm đã trở thành sự thật: chồng tôi ngoại tình! Một lần về nhà, thấy điện thoại anh để quên trên bàn, tôi nghĩ: Thảo nào mình gọi hoài mà không thấy bắt máy. Tôi mở xem cuộc gọi của mình (cũng là tiện xem có ai khác gọi), sau đó vô ý thế nào, tôi lại bấm vào nút đọc tin nhắn mới đến. Tin nhắn ấy mở ra cho tôi một nghi vấn về người phụ nữ “đặc biệt”. Tôi dùng điện thoại của chồng nhắn tin cho người đàn bà đó, gài bẫy người phụ nữ lạ để khai thác thông tin. Sau đó, tôi gọi cho cô ta, giới thiệu mình là vợ chưa cưới, nói mình đã phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người và chồng tôi đã đẩy tất cả tội lỗi cho cô ta. Thế là tất cả những thông tin về việc hai người hẹn hò gặp gỡ nhau, quan hệ tình dục với nhau bao lần, tại đâu, ngày nào… người phụ nữ đó “phun” ra cho tôi biết hết để khẳng định: Cô ta bị lừa dối và tất cả mọi việc đều do chồng tôi chủ động.

Tất cả những điều cô ta nói, tôi ghi âm hết. Tôi đến tận những nơi mà hai người quan hệ để chụp ảnh và xin chụp lại cuốn sổ lưu trú có ghi số CMND đến của khách. Làm điều đó, tôi buộc phải mượn danh một người bạn làm trưởng công an phường.Tôi cố gắng bình tĩnh đối chất với chồng tôi. Vì lần này, chứng cứ đầy đủ, người đàn bà kia cũng gọi bảo là đã khai ra hết mọi chuyện nên chồng tôi hoàn toàn lép vế, không còn cái thái độ của kẻ thánh thiện bị oan ức, anh ta thừa nhận: “đã quan hệ và phản bội em”. Nhìn vẻ mặt thảm hại, giọng nói yếu ớt với thêm lời hứa của anh ta, tôi thấy lòng mềm đi, thương hại cho anh ta. Sau cuộc nói chuyện, tôi chấp nhận lời xin lỗi, lời hứa và tha thứ cho anh ta. Nhưng có lẽ đúng như anh ta nói, lời hứa đó của anh ta tôi “sẽ không còn tin nữa”. Dù vậy, tôi gắng gạt nước mắt, mà sống bình thường trở lại.

Tuy thế, cứ mỗi lần giường chiếu, tôi lại không nén được sự ghê tởm bủa vây cơ thể mình, đầu óc còn ám ảnh cảnh thân mật của chồng với người đàn bà khác, mất hết cả cảm xúc dù tôi đã rất cố gắng tỏ ra bình thường. Những đêm chồng phải trực ở cơ quan, nằm ngủ với con, tôi lại trào nước mắt vì nỗi tủi hổ, đau đớn vẫn còn len lỏi sâu vào trái tim…

Đến bao giờ tôi sẽ lành vết thương?

Theo Ngọc Linh (PNO)

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm