Tôi và em học chung khóa tại trường ĐH Kinh tế, yêu nhau suốt thời sinh viên và ra trường được gần 2 năm thì cưới.
Thời sinh viên em đã rất nổi tiếng trong khoa vì sự mạnh mẽ, nam tính của mình. Tóc cắt ngắn, áo sơ mi đóng thùng, dáng đi “hiên ngang” như bất chất tất cả. Đám bạn con trai trong lớp thích chơi với em nhưng nói đến yêu em thì ai cũng lắc đầu lè lưỡi, bảo “sợ”.
Tính cách tôi lại trái ngược hẳn với em. Tôi cao ráo, thư sinh nhưng lại hơi yểu điệu, dù tôi 100% là đàn ông đích thực. Tụi bạn nghịch ngợm cáp đôi tôi và em để trêu đùa cái sự trái ngược đó của chúng tôi. Đối với tôi em khá là nhỏ nhẹ, dịu dàng, nhưng với đám bạn, tụi nó luôn phải khóc thét vì sự trả đũa của em, rất mạnh tay, không hề nể nang, nương nhẹ gì. Tôi không những không ái ngại mà còn luôn hả hê về điều đó trước tụi bạn nghịch như quỷ sứ của mình, tự hào vì mình có một “super hero” bảo vệ.
Vậy mà tự nhiên dần dần tôi thích em rồi yêu em thật. Cái cách em che chở, bảo vệ… tôi trước sự phá phách của tụi bạn làm tôi cảm động lắm. Hôm nào làm biếng đi học em đều chép bài vở đầy đủ cho tôi mà tôi không cần phải nhờ lấy một tiếng. Đi chơi xa với lớp em chăm sóc tôi rất chu đáo, cẩn thận, từ chai nước, bịch khăn đến… đeo cả giỏ xách giùm lúc tôi mệt. Vậy là tôi ngỏ lời yêu em. Tụi bạn lè lưỡi khi biết tôi yêu “bà chằn”. Tụi nó cảnh báo tôi đủ kiểu, nhưng tôi bỏ ngoài tai tất cả.
Ảnh minh họa
Rồi chúng tôi cưới nhau. Tôi chắc tôi là một chủ rể nhàn nhã nhất trên đời này khi chỉ có mỗi một việc vác cái thân đến đám cưới mình mà không phải lo lắng trước sau một vấn đề nhỏ nào. Em lo tất cả. Tôi cũng rất biết ơn em vì sự tháo vát ấy.
Mọi chuyện không như mong đợi của tôi, rằng tôi chỉ việc đi làm còn tất cả vợ lo hết cho. Tôi nhầm. Trong công việc tôi thăng tiến rất nhanh vì sự cao ráo, mềm dịu, yểu điệu đó, nhưng với gia đình tôi… bất lực.
Tôi bị vợ quản lý chặt chẽ, bảo làm gì thì làm, đi đâu thì đi, giờ giấc đi, về chặt chẽ như… công chức, dù công việc của tôi (quản lý của một công ty) là phải đi tiếp khách ngoài giờ thường xuyên.
Ảnh minh họa
Tôi không được phép trái ý em chuyện gì, phải luôn “nghe lời” em sắp xếp, không thì tôi sẽ bầm dập ngay, đúng theo nghĩa đen luôn. Em thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi không thương tiếc, dù chúng tôi đã có hai con, em cũng không thèm giữ gìn hình tượng cho tôi. Đang ăn cơm, bực mình chuyện gì là em thẳng tay đập bể chén cơm ngay. Em cũng đã phải thay khá nhiều điện thoại và laptop cũng chỉ vì cái tính nóng giận ấy của em.
Tôi càng ngày càng sợ em. Có lần hai vợ chồng đi chơi, em cầm lái. Xe vào ngã tư đông xe, chẳng may va quẹt với một chiếc xe máy. Chủ xe là một thanh niên, thấy ô tô thì cũng hung hăng chỉ chỏ này nọ. Em nổi giận bảo tôi “xuống xe đập cho nó một phát đi”. Tôi cũng ngại nên bảo em thôi bỏ đi. Thấy tôi không nghe lời em quát lên ràn rạt, chửi thề bảo “đàn ông con trai gì như…, ngồi đó mà coi tôi xử nó”. Rồi em hung hăng cầm kích sắt (vẫn có trong xe phòng khi phải thay bánh xe) bước xuống “nói chuyện phải quấy”. Thấy mặt vợ tôi cùng cái kích trong xe thì thanh niên đó biết gặp phải “thứ dữ” rồi nên vội vã qua lại vài tiếng là vọt đi luôn.
Em nổi tiếng hung dữ. Ảnh minh họa
Sự hung dữ của em “nổi tiếng” trong bạn bè, đối tác của tôi. Tôi đã nhiều lần nghĩ tới sự “giải thoát” cho mình, nhưng cứ nghĩ tới cái sự chu toàn trước sau trong gia đình của vợ, tới hai đứa con thơ ngây thì tôi lại chặc lưỡi bỏ qua, tự an ủi mình rằng chỉ là tôi mất tự do chút thôi chứ cũng không đến nỗi nào.
Thế nên, tôi ráng tránh tối đa các va chạm, hành động dễ làm vợ nổi sùng. Rất nhiều cô gái thích tôi (dù gì tôi cũng là sếp, lại nhẹ nhàng, ưa nhìn) nhưng tôi biết, tôi mà có tơ tưởng gì thì chỉ có nước... chết thôi.
Nhưng mới đây xảy một chuyện khiến tôi có quyết tâm ly dị vợ hơn. Số là, lâu quá mới gặp lại thằng bạn thân sau mười mấy năm ra trường. Tôi có báo cho em biết và cho luôn số điện thoại thằng bạn để em có gì dễ kiểm chứng. Chúng tôi ăn nhậu say sưa với nhau đến 10 giờ đêm thì bạn rủ đi đánh bi da. Ừ thì đi, tôi quên béng mất “giờ giới nghiêm” của mình hồ hởi đi tăng 2. Em gọi cho tôi suốt từ đó đến 11 giờ đêm, sau tôi không nghe máy nữa. Lúc đó có thể tôi có rượu trong người rồi nên “dũng cảm” hay muốn lấy le với bạn mà làm vậy tôi cũng không biết nữa.
Sau đó em gọi cho bạn tôi bảo “đưa máy cho thằng L (thằng L là tôi đấy)”. Bạn tôi không đưa mà tắt máy. Thế là em gọi liên tiếp không ngừng nghỉ vào điện thoại của tôi. Thấy tình thế gay cấn quá bạn tôi đuổi tôi về nhà luôn.
Tôi ngật ngưỡng bước vào nhà thì thấy vợ… cầm con dao đứng đó. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì “phập”, hai ngón tay… của em rơi xuống đất, máu me tùm lum. Em vì quá tức giận nên đã chặt hai ngón tay của mình để dằn mặt tôi. Em còn kịp nói, lần sau tái phạm nữa thì “đi” cả bàn tay này luôn.
Tôi hoảng hồn hoảng vía muốn xỉu, chân đứng không vững vừa vì rượu, vừa vì sợ nên vội vàng gọi điện cho một thằng bạn thân đến chở em đi bệnh viện. May mắn là tay em nối lại được và có tật sau đó.
Cũng chính vì thế, sau này mỗi lần nhìn thấy những ngón tay ấy là tôi… toát hết cả mồ hôi, răm rắp nghe lời vợ.
Tôi càng ngày càng cảm thấy ngạt thở. Tôi muốn được giải thoát. Tôi muốn li dị vợ, nhưng càng nghĩ tôi càng thấy mình bế tắc. Tôi không biết nếu tôi thông báo với vợ chuyện này thì… tôi sẽ ra thế nào nữa. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi phải làm sao trong hoàn cảnh này, tôi phải làm thế nào để được ly hôn với em? Tôi có nên ly hôn không?