Theo hồ sơ, bà D. và ông L. kết hôn từ năm 1985, có tổ chức lễ cưới và đăng ký kết hôn năm 2002. Sau đó, họ cất nhà sinh sống trên phần đất cha mẹ bà D. cho riêng bà D., đến tháng 8-2017 thì ly thân cho đến nay. Nguyên nhân là do ông L. ham mê cờ bạc, không chăm lo đời sống gia đình. Vì vậy, bà D. xin ly hôn với ông L., yêu cầu được nuôi con chung, không yêu cầu ông L. cấp dưỡng.
Ông L. thống nhất với lời trình bày của bà D. về thời gian kết hôn, về con chung, nợ chung. Tuy nhiên, ông cho rằng nguyên nhân mâu thuẫn là do ông cầm xe để trả nợ, ngoài ra không có mâu thuẫn gì khác. Từ khi bà D. làm đơn ly hôn, ông đã tự sửa đổi và lo làm ăn để chăm lo gia đình. Ông yêu cầu tòa cho đoàn tụ vì còn thương vợ con.
Tại phiên tòa, ông L. trình bày nếu bà D. đồng ý giao cho ông 100 triệu đồng thì ông sẽ chấp nhận ly hôn vì hiện nay nếu ly hôn thì ông không có chỗ ở. HĐXX nhận định: Ông L. yêu cầu đoàn tụ nhưng không vì mục đích hôn nhân. Mâu thuẫn giữa ông bà đã đến mức trầm trọng, đời sống chung không thể kéo dài, mục đích hôn nhân không đạt. Từ đó HĐXX chấp nhận yêu cầu của bà D., cho bà D. được ly hôn với ông L.