Theo lịch xét xử, hôm nay (2-2), TAND huyện Châu Thành (Hậu Giang) tiếp tục đưa vụ án Phan Thanh Tú (21 tuổi, ngụ xã Phú Tân, Châu Thành) trộm cắp tài sản ra xử sơ thẩm. Hai lần trước, một lần tòa hoãn với lý do vắng người bị hại, lần sau là để làm rõ thêm các tình tiết của vụ án.
Lấy xe bạn đi mà không nói
Theo cáo trạng, khoảng 14 giờ ngày 14-9-2015, Nguyễn Hữu Nghị (21 tuổi, ngụ xã Phú Tân, Châu Thành) chạy xe máy đến dựng phía sau nhà ông Trần Văn Chiến thuộc ấp Phú Trí A, xã Phú Tân (nơi Nghị thường xuyên dựng xe ở đây) rồi đi vào nhà của Nghị ở sát đó. Đến 7 giờ sáng hôm sau, Nghị từ nhà đi ra nơi để xe thì phát hiện xe đã mất nên trình báo công an.
Qua điều tra, Công an huyện Châu Thành xác định Phan Thanh Tú (là bạn của Nghị) trước đây có mượn xe Nghị đi công việc nhưng khi trả xe lại không trả chìa khóa. Tú biết Nghị thường xuyên dựng xe phía sau nhà ông Chiến nên ngày 14-9-2015, do không có phương tiện để sử dụng và sẵn có chìa khóa nên Tú nảy sinh ý định lấy trộm xe của Nghị.
Khoảng 17 giờ hôm đó, Tú đi bộ từ nhà đến phía sau nhà ông Chiến rồi dùng chìa khóa mở khóa xe và chạy xe này đến nhà bạn ở thị trấn An Lạc Thôn (huyện Kế Sách, Sóc Trăng, cách nơi lấy xe 5-6 km) và ngủ tại nhà bạn. Đến khoảng 12 giờ hôm sau, Tú về nhà gặp mẹ ruột và mẹ Tú hỏi sao mượn xe Nghị mà không trả. Dù biết đã bị phát hiện việc lấy trộm xe nhưng Tú vẫn dùng xe này đi chơi đến khoảng 19 giờ cùng ngày mới chạy xe về nhà ông Chiến để trả lại.
Cáo trạng của VKSND huyện Châu Thành quy kết Tú lén lút lấy trộm xe máy trị giá 3,6 triệu đồng của Nghị. Đây là hành vi trực tiếp xâm hại đến quyền sở hữu hợp pháp về tài sản của người khác được pháp luật bảo vệ. Giá trị tài sản đủ định lượng cấu thành tội trộm cắp tài sản theo khoản 1 Điều 138 BLHS. Từ đó, viện chuyển hồ sơ sang tòa án truy tố Tú về tội này.
Bị cáo: “Chỉ mượn để sử dụng, xong thì trả”
Trong hai phiên tòa trước mà TAND huyện Châu Thành đưa ra xử sơ thẩm rồi hoãn xử, bị cáo Tú khai Nghị là bạn thân và là “ní ná” với nhau (phương ngữ, có nghĩa là bằng tuổi và chơi thân với nhau - PV). Vì vậy, chiều 14-9-2015, Tú đi bộ từ nhà đến chỗ Nghị để xe với ý định lấy xe của Nghị để đi sinh nhật bạn gái. Bị cáo giải thích trước đó một tuần, bị cáo đã mượn xe của Nghị sử dụng hai, ba ngày rồi đem xe trả và khi trả xe bị cáo vẫn giữ chìa khóa. Bị cáo biết xe của bạn thường ngày vẫn dựng sau vườn nhà ông Chiến nên đã lấy xe chạy đi công chuyện.
“Trưa 15-9-2015, khi chạy xe về nhà thì mẹ bị cáo nói: “Nghị ra kiếm xe sao mày không trả?”. Bị cáo trả lời: “Chuyện tôi làm tôi biết” rồi chạy xe đi gặp một người bạn ở nhà trọ. Tại nhà trọ, người bạn này mượn xe đi công chuyện khoảng 10 phút rồi chạy về lại. Lúc này, bị cáo chạy xe xuống lại nhà người bạn ở thị trấn An Lạc Thôn và đến tối thì chở người này đi cùng để quay lại vườn nhà ông Chiến dựng xe lại chỗ cũ. Khi đó, bị cáo có gặp ông Chiến và nói: “Con trả xe cho thằng Tú”. Ông Chiến còn nói với bị cáo: “Mày làm ăn sống nhăn vậy”” - Tú khai.
Bị cáo Tú cho rằng mục đích lấy xe của Nghị là làm phương tiện đi lại, khi sử dụng xong sẽ trả lại. “Bị cáo trả xe do đã sử dụng xong nên trả chứ không phải biết đã bị tố giác nên trả xe. Lúc trả xe cũng không ai nói với bị cáo là bị cáo đã trộm xe nên sợ mà trả”.
Bị cáo Tú khai sở dĩ không hỏi mượn xe Tú vì bị cáo không sử dụng điện thoại, đồng thời sợ Nghị không cho mượn nên đã lấy xe đi. “Bị cáo biết hành vi của bị cáo là sai và xin được giảm nhẹ hình phạt nhưng bị cáo hoàn toàn không có ý định chiếm đoạt luôn xe của Tú mà chỉ muốn lấy sử dụng qua ngày sau thì trả lại”.
“Lấy xe không hỏi là sai nhưng ngồi tù là oan”
Tại phiên tòa lần hai, người bị hại Nghị khai vào sáng 15-9-2015, phát hiện xe bị mất nên có nói với ông Chiến là xe bị mất, rồi sau đó đi làm công chuyện. Cùng thời gian này thì vợ Nghị đi báo công an. Nghị cho biết khoảng 9 giờ cùng ngày, Nghị đến nhà Tú và hỏi mẹ Tú xem Tú có lấy xe của anh hay không thì mẹ Tú nói với anh: “Mày cho Tú mượn xe có gì thì chịu”. Lúc này Nghị cũng không đi tìm xe, đến chiều thì gặp HNH (là bạn thân của Nghị và Tú), H. cho biết thấy Tú chạy xe của anh nên anh không đi tìm xe nữa.
Theo Nghị, khi phát hiện mất xe, Nghị không nghĩ Tú lấy. Nếu biết Tú lấy thì anh đã không nói gì vì là bạn thân và trước đây anh cũng từng cho Tú mượn xe để sử dụng vài ngày rồi trả. “Khi phát hiện mất xe, tôi cũng nghĩ có thể những người bạn lấy chạy vì trước đây từng cho nhiều người bạn mượn, do xe không có giá trị (ý nói giá trị không cao - PV) và tôi thường dựng xe ngoài vườn sau nhà ông Chiến. Tú không sử dụng điện thoại nên không điện thoại hỏi mượn tôi được và bản thân tôi không phải là người tố giác Tú” - Nghị khai.
Đáng chú ý là tại tòa, Nghị cho rằng Tú không phải trộm xe của anh mà chỉ lấy sử dụng xong thì trả lại vì hai người chơi thân nhau. “Tú lấy xe không hỏi là sai nhưng phải ngồi tù là oan cho Tú nên xin giảm nhẹ để Tú không phải ngồi tù” - Nghị đề đạt nguyện vọng.
Còn ông Chiến, người gặp Tú sau khi Tú đem xe trả về chỗ cũ, thì thừa nhận gặp ông lúc đó Tú có nói với ông là “Con trả xe cho thằng Nghị”… Riêng người bạn mà Tú gặp tại nhà trọ và đã mượn xe chạy đi công chuyện đã khai với cơ quan điều tra là khi mượn xe có hỏi Tú là xe của ai thì Tú nói xe của bạn.
* * *
Với diễn biến tại tòa như thế, TAND huyện Châu Thành từng có công văn trao đổi với Ủy ban Thẩm phán TAND tỉnh Hậu Giang. Theo đó, tòa này cho rằng về mặt ý thức chủ quan, bị cáo không có ý định chiếm đoạt. Pháp Luật TP.HCM sẽ thông tin phiên tòa sơ thẩm vụ án này đến bạn đọc.
Bị cáo không có tội vì không có ý thức chiếm đoạt Tội trộm cắp tài sản được thực hiện với lỗi cố ý, mục đích chiếm đoạt tài sản là dấu hiệu bắt buộc của tội này. Qua quá trình xét hỏi tại tòa đối với bị cáo và người bị hại, tòa thấy rằng bị cáo có mục đích lấy xe làm phương tiện đi lại, tuy nhiên về ý thức chiếm đoạt xe là không có. Điều này thể hiện ở chỗ bị cáo với người bị hại là bạn thân, trước đây từng mượn xe đi vài ngày và có giữ chìa khóa. Khi bị cáo lấy xe chạy đi thì việc sử dụng xe của bị cáo vẫn diễn ra bình thường như ý định ban đầu của bị cáo, đó là lấy xe làm phương tiện đi lại mà không có bất cứ hành vi nào nhằm che giấu tài sản mình vừa lấy được. Ngoài ra, bị cáo và người bị hại là bạn thân thường đi chơi chung nên bị cáo không thể nào chạy xe (trộm của người bị hại) mà người bị hại không biết. Vậy nên nếu có mục đích chiếm đoạt luôn chiếc xe thì không thể có chuyện bị cáo lấy xe chạy mãi được mà phải thực hiện hành vi tẩu tán (đem cất giấu, đem bán luôn hoặc cầm cố lấy tiền…). Trong suốt quá trình điều tra cũng như qua hai phiên tòa sơ thẩm, bị cáo chưa bao giờ khai là lấy xe để đem bán tiêu xài cá nhân mà chỉ làm phương tiện đi lại. Mặt khác, việc bị cáo đem xe để lại vị trí cũ không phải vì bị cáo biết đã bị phát hiện mà vì bị cáo đã thực hiện xong mục đích lấy xe đi chơi, xong thì đem trả. Quan điểm của TAND huyện Châu Thành là bị cáo không có tội, do bị cáo không có ý thức chiếm đoạt chiếc xe. (Lược trích công văn của TAND huyện Châu Thành gửi |