Sau đám cưới, anh S. phụ gia đình làm ruộng, chị ở nhà nội trợ. Dù cuộc sống làm nông khổ cực nhưng vợ chồng vẫn hạnh phúc. Tuy nhiên, chưa đầy một năm thì anh S. dở chứng gia trưởng, mọi việc trong nhà anh đều tự quyết định, khăng khăng làm theo ý mình. Vì vậy vợ chồng hở ra là cự cãi, cuộc sống ngày càng căng thẳng.
Chưa kể, theo chị H., trong thời gian chị có con nhỏ, chị phát hiện anh S. thường nhắn tin qua lại với người phụ nữ khác và còn hẹn hò đi chơi. Chị hỏi thì anh thừa nhận đó là bạn gái cũ. Anh hứa với chị là sẽ cắt đứt quan hệ với bạn gái cũ nhưng chưa đầy một tháng, chị phát hiện anh tiếp tục liên lạc với người đó. Quá thất vọng, chị bồng con nhỏ về nhà mẹ ruột sống từ giữa năm 2017 đến nay. Thời gian đó, anh có đến thăm con nhưng không hề nói gì với chị để hàn gắn tình cảm vợ chồng. Chị thấy không còn tình cảm gì với anh nên muốn ly hôn và tiếp tục nuôi con mà không cần anh cấp dưỡng. Chị H. cũng trình bày là hai vợ chồng không có tài sản chung cũng như nợ chung.
Làm việc với tòa, anh S. thừa nhận có nhắn tin với bạn gái cũ nên chị H. dỗi hờn. Anh có nói với chị có chuyện gì từ từ giải quyết nhưng chị vẫn không nghe mà một mực bồng con về ngoại sống. Thời gian đó anh đến thăm con, có nói chuyện hàn gắn nhưng chị chẳng thèm để ý. Gia đình bên vợ cũng chẳng thèm đoái hoài tới anh. Anh thấy rất bất mãn nhưng còn thương vợ con nên không đồng ý ly hôn. Còn nếu tòa cho ly hôn, anh đồng ý để chị nuôi con và anh không cấp dưỡng.
Sau lần làm việc trên, dù được tòa triệu tập nhiều lần nhưng anh S. vẫn cố tình vắng mặt. Vì vậy, tòa quyết định đưa vụ việc ra xét xử.
Tại phiên xử vắng mặt anh S., chị H. kiên quyết yêu cầu ly hôn. HĐXX xét thấy anh S. không có thiện chí hàn gắn nên chấp thuận cho chị H. ly hôn. Về con chung, hiện cháu chưa được ba tuổi, chị H. đủ khả năng nuôi con, đồng thời anh S. cũng đồng ý để chị nuôi con nên tòa tuyên giao cháu bé cho chị nuôi dưỡng và anh không phải cấp dưỡng.